1.
Ngày ta tung tú cầu để chọn rể.
Dưới các lầu của Từ gia, được vây quanh bởi những nhân tài trẻ của thành Kim Lăng, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Hoàn toàn cách biệt so với sự náo nhiệt ở lầu dưới, tại lầu áp mái, nơi mà không ai có thể nhìn thấy.
Trong nguyên tác, Tống Minh Xuyên sẽ không xuất hiện tại nơi này, nhưng hiện tại hắn lại bị ta tính kế tới đây.
Lúc này, hắn đang bóp cổ ta, hung ác hỏi:
"Từ Tĩnh Vân, ngươi muốn giở trò gì?"
"Ta đã sớm nói qua, vô luận ngươi làm cái gì, đời này ta cũng sẽ không cưới ngươi!"
Ngay sau đó là âm thanh máy móc lạnh lùng của hệ thống.
"Kí chủ mời đi theo nguyên tác, uy hiếp nam chủ đi xuống lầu bắt lấy tú cầu."
"Rồi dựa theo tình tiết phát triển của cốt truyện, ném tú cầu vào trong lòng hắn."
Nếu là trước đêm qua, có lẽ ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời nó.
Dù sao thì vào ngày đầu tiên ta đến đây, nó đã nói với ta rằng phải dựa theo nội dung cốt truyện mà công lược nam chủ Tống Minh Xuyên.
Cho đến khi hắn công thành danh toại, trở thành Nhiếp chính vương.
Nhưng sau đêm qua ta mới biết được.
Nếu hôm nay ta thật sự làm theo cốt truyện, Tống Minh Xuyên sẽ không một chút lưu tình mà ném tú cầu xuống đất.
Trước mặt quần chúng, hắn chế giễu ta “Không lấy”, khiến ta trở thành trò cười cho cả thành Kim Lăng này.
Vì chuyện đó mà hắn bắt đầu ghét ta, còn bày mưu cho ta thay bạch nguyệt quang của hắn đi hòa thân.
Thậm chí còn khiến ta trải qua cảnh cửa nát nhà tan, bị kẻ thù hủy hoại, một hồi ngược thân rồi ngược tâm.
Hệ thống biết tất cả chuyện này.
Nhưng nó lại thì thầm vào tai ta:
"Ký chủ cứ tiếp tục kiên trì, ngươi yên tâm, nam chủ cuối cùng rồi cũng sẽ truy thê hỏa táng tràng thôi.”
Truy thê hỏa táng tràng?
Tất cả những trải nghiệm mà ta đã trải qua, bao gồm cả những lần ta suýt mất mạng vì cứu Tống Minh Xuyên.
Trong mắt nó, cũng chỉ là một vài đoạn sơ lược của cốt truyện mà thôi.
Bất quá cũng chỉ là chút âm thanh máy móc lạnh lẽo, dựa vào cái gì mà muốn thao túng cuộc sống của ta cả đời?
Nghĩ đến đây, ta không khỏi cười thầm.
"Tống Minh Xuyên, cả đời này ta cũng sẽ không cưới ngươi."
Sau đó ta thoát khỏi ràng buộc.
Dưới ánh mắt có chút kinh ngạc của hắn, ta cầm lấy tú cầu, tung vào giữa đám đông.
Chỉ vào trong đám người, một thiếu niên với vẻ mặt khẩn trương, thân mặc cẩm y hoa phục.
"Ngươi thấy không?”
“Người đó chính là phu quân ta lựa chọn sau ngàn vạn người —— An Dương Hầu, Tạ Quế Lan.”
2.
Khoảnh khắc tú cầu được ném đi, hệ thống đã phát hiện ra ý đồ của ta.
Nó hét lên: “Kí chủ, ngươi hẳn là đã chọc tức nam chủ rồi, mau tìm cách ném tú cầu cho nam chủ đi!”
Nhưng ta vẫn thờ ơ, cong môi nhìn Tống Minh Xuyên vẫn chưa hoàn hồn, chậm rãi đi xuống lầu.
Ta đã ném thẳng bông hoa tú cầu đó cho Tạ Quế Lan.
Một đường đi không bị trì hoãn, thời điểm ta đi xuống lầu, hắn đã chặt chẽ ôm quả tú cầu trong tay.
Xiêm y của hắn bị xộc xệch một chút trong quá trình cướp đoạt.
Ngay cả mũ quan trên đầu cũng hơi xiêu vẹo.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn cẩn thận bảo vệ quả tú cầu trong tay, sợ bị người khác đoạt đi.
Thấy ta xuống lầu, hắn tiến hai ba bước về phía trước.
Đôi ngươi rạng rỡ sinh động, gắt gao nhìn chằm chằm vào ta, lắp bắp nói:
"Ta, ta bắt được."
Bộ dáng này của hắn làm lòng ta cảm thấy ngứa ngáy.
Ước chừng đã phát hiện ra sự dao động trong cảm xúc của ta, thanh âm điện tử vạn năm không thay đổi của hệ thống cuối cùng cũng bộc lộ ra chút cảm xúc.
"Ngươi sai rồi! Tống Minh Xuyên là người ngươi nên yêu!"
Theo âm thanh của nó, có một tiếng "Thình" bất ngờ vang lên trên lầu áp mái.
Nghe có vẻ như một đồ vật gì đó đã bị người ta ném xuống đất rồi vỡ tan.
But, i don’t care. (Nguyên văn: Nhưng mà, ta không thèm để ý.)
"Trước ngày hôm qua thì xác thực là hắn, nhưng hôm nay không phải nữa, hôm nay ta muốn đổi một người khác."
Nói xong, cũng không tiếp tục để ý đến tiếng kêu gào của nó nữa.
Ta nhìn thẳng vào Tạ Quế Lan, nhẹ giọng hỏi:
"Tạ Quế Lan, ta rất vui vì ngươi đã cướp được tú cầu."
"Ta nguyện ý lấy ngươi, còn ngươi thì sao? Có bằng lòng cưới ta?"
3
Thực ra không cần hỏi ta cũng biết hắn bằng lòng cưới.
Dù sao tâm tư của hắn đều viết hết ở trên mặt, thật sự rất dễ đoán.
Trước đây, ta từng gặp qua hắn hai lần.
Một lần là trong bữa tiệc mừng thắng trận trở về của cha ta.
Hắn say rượu rồi đi lạc vào hành lang cửu khúc trong hà viện.
Ta đã chỉ đường ra cho hắn.
Một lần khác, ta dựa theo nội dung nguyên tác tham gia cuộc thi cưỡi ngựa đánh bóng do Vu phi tổ chức.
Ngày đó, ta bị giật mình vì một quả bóng bất chợt bay ngang qua nên ngã ngựa.
Chính hắn ta đã bắt được ta.
Cả hai cuộc gặp gỡ đều tình cờ.
Nhưng cả hai lần ta gặp hắn, hắn đều giống như hiện giờ.
Chẳng qua là chỉ cần ánh mắt đối diện, vệt ửng hồng trên khuôn mặt hắn dần lan từ má đến mang tai.
Quả nhiên, lời nói của ta vừa rơi xuống.
Chỉ thấy hắn hơi mở to con mắt, mừng rỡ gật đầu:
"Lấy! Ta bằng lòng! Ta đương nhiên bằng lòng!"
"Sính lễ, à đúng rồi, sính lễ! Ta, ta còn chưa chuẩn bị sính lễ... Bây giờ ta lập tức đi..."
Bộ dạng bối rối của hắn khiến cho mọi người phá lên cười, sau khi được người hầu phía sau nhắc nhở, hắn mới đột nhiên hoàn hồn, lảo đảo con mắt không dám nhìn ta, vừa gãi đầu vừa nhỏ giọng nói:
"Không được, trước hết ta phải đi đại sảnh bái kiến Từ tướng quân, thương, thương nghị chuyện cầu hôn..."
Những người bên ngoài đều trêu chọc hắn vì sự ngốc nghếch của mình.
Nhưng ta lại cảm thấy dáng vẻ ngơ ngác của hắn thật dễ thương.
Ta cũng không nhịn được, khẽ cười một tiếng.
"Được, vậy ngươi nói với cha ta, ngày 3 tháng 12 âm lịch là ngày lành, thích hợp để thành thân."