Tĩnh Nữ Truyền

Quyển 5 - Chương 41



Rời khỏi doanh trướng của Phượng Vu Dực, Phượng Tĩnh Xu đi theo Hùng Thao và Diêu Nịnh Hàm tới chủ doanh trướng, vén mành lên đi vào, dinendian.lơqid]on đập vào mắt là một chiếc bàn cát mô phỏng khổng lồ, phía sau còn có một tấm bản đồ địa hìnhrất chi tiết.

Trên bàn cát cắm đầy các kiểu lá cờ nhỏ hoặc là dấu hiệu, tỏ rõ chiếc bàn cát này đã trải qua vô số lần nghiên cứu và thảo luận.

"Không ngờ các ngươi làm ra chiếc bàn cát này cũng không tồi." Phượng Tĩnh Xu so sánh bàn cát với tấm bản đồ phía sau rồi khen ngợi gật đầu.

"Cho dù tốt, cũng không phải thực sự tốt." Diêu Nịnh Hàm cười nhạt nhìn Phượng Tĩnh Xu, "Nếu không phải trong binh thư công chúa nói phải làm chiếc bàn cát này, có ai sẽ nghĩ tới dùng những hạt cát tùy ý giẫm ở dưới chân kia để làm thành chiếc bàn cát đủ để sánh ngang với địa hình thực sự chứ?"

"Quân sư quá khen!" Phượng Tĩnh Xu cười đưa ánh mắt chiếc bàn cát, không đáp lại nữa.

Diêu Nịnh Hàm thấy Phượng Tĩnh Xu cũng không để ý nhiều tới mình, thông minh như hắn, tất nhiên biết nàng cố ý tránh những lời nói ca tụng, vì vậy cũng bỏ qua, dời sự chú ý lực về chiếc bàn, giải thích rõ về tình trạng hiện này của thành Á Lý và thành Tân La.

Sau đó, mấy người lại tham khảo mấy chiến dịch và thu hoạch của hai bên từ lúc khai chiến tới nay.

Giống như Phượng Tĩnh Xu suy đoán, có binh thư kim tự, thêm sự thông tuệ của cha nàng và Diêu Nịnh Hàm cùng với sự dũng mãnh của Hùng Thao, trận đánh này gần như là đánh đâu thắng đó.

Nhưng quân đội Việt Sa quốc tử thủ thành Tân La, bước đầu biến Lộng Phong Quốc thành căn cứ, vì vậy trấn thủ ở bên ngoài rất kiên cố, khiến bọn họ nhiều lần không phá được. Gần đây trong một trận đại chiến, lúc quân đội Lộng Phong quốc lại sắp sửa chuẩn bị giành được thắng lợi áp đảo, bên Việt Sa quốc lại đột nhiên thừa dịp chiến loạn mang từng món đồ đen thùi lùi ra ném về phía bọn họ, lúc ném vật này vào giữa quân đội Lộng Phong quốc, phát ra tiếng động kinh người, còn nổ tung, khiến Lộng Phong quốc thương vong thảm trọng, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là lui binh.

Có lẽ trải qua thọ yến của Phượng Vu Dực, người biết cảm thấy vật này rất giống quà tặng mà Phượng Tĩnh Xu đã đưa cho Phượng Vu Dực trong thọ yến, nhưng, bọn họ lại không rõ. Vì vậy phần lớn cũng chỉ hoài nghi.

Phượng Tĩnh Xu nghe đến đó, trên mặt không khỏi lộ ra suy nghĩ sâu xa.

Diêu Nịnh Hàm tiếp tục trình bày: "Việt Sa quốc ra Binh, cũng không như lẽ thường. Phải nói hôm nay hắn muốn đánh, rồi lại đột nhiên ngừng lại, nói không đánh, rồi lại thỉnh thoảng có quân đội chạy đến tấn công, chúng ta thật sự không hiểu rõ rốt cuộc bọn họ muốn đánh hay không muốn đánh. Ngoại trừ lúc ta chủ động tấn công, bọn họ sẽ dốc toàn lực ứng chiến, còn lại đều không thể nào giải thích được, không giống như đang trêu chúng ta, ngược lại giống như ý kiến nội bộ quân đội không thống nhất, hình như là có hai chỉ huy vậy." Hắn lắc đầu, trên gương mặt có chút nghi hoặc.

"A! Bọn họ nghĩ thế nào, chúng ta đi gặp chẳng phải sẽ biết sao!" Phượng Tĩnh Xu khẽ cười nói.

"Sẽ?" Diêu Nịnh Hàm mở to mắt, "Ý của công chúa là đi gặp chủ soái của bọn họ sao? Sao lại có thể như thế được? Hai quân giao chiến, sao chủ tướng có thể gặp nhau riêng tư? Chỉ sợ đến lúc đó sẽ bị đội lấy tội danh tư thông với địch bán nước đó!"

"Quân sư cho rằng Tĩnh Xu sẽ là loại người e ngại bị bêu xấu sao? Hơn nữa, danh tiếng cũng so không được với tính mạng của đám tướng sĩ và sự bình yên của dân chúng đâu!" da.nlze.qu;ydo/nn Phượng Tĩnh Xu cười một tiếng ngạo nghễ.

Diêu Nịnh Hàm kinh ngạc nhìn nàng, mất hồn.

"Lại nói, dù chúng ta cũng không làm rõ được cuối cùng bọn họ đã xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn còn có một chiêu có thể dùng !" Phượng Tĩnh Xu không để ý đến Diêu Nịnh Hàm thất thường, nói.

"Công chúa nói tới chiêu gì vậy?" Sau khi tiến vào lều, Hùng Thao Từ vẫn không nói gì rốt cuộc mở miệng hỏi.

"Bắt giặc phải bắt vua trước." Phượng Tĩnh Xu giảo hoạt cười một tiếng.

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền ****

Sau khi thương thảo xong, Phượng Tĩnh Xu và Long Ứng Tình đi chầm chậm trong quân doanh.

"Tình, có thể làm huynh khó xử không?" Phượng Tĩnh Xu nghiêng người hỏi Long Ứng Tình đi theo bên cạnh nàng.

"Không biết, " Long Ứng Tình lắc đầu, "Ta tin tưởng hoàng huynh cũng không nguyện ý đánh trận này. Lúc trước khi ta tới Hí Triều quốc tìm nàng đã gặp hoàng huynh một lần, khi đó, hắn còn đang vì ngăn cản phụ hoàng xuất chiến mà hao tổn tinh thần, cho nên, nếu như Tĩnh có cách, ta nghĩ, hoàng huynh cũng sẽ rất vui lòng." Huống chi, nếu hoàng huynh biết thân phận của Tĩnh, vậy thì dù nàng nói gì đi nữa, hắn cũng sẽ không phản đối.

Những lời này Long Ứng Tình đều tự nói ở trong lòng.

"Có những lời này của huynh là đủ rồi. Ta không muốn làm khó huynh, biết không?"

Long Ứng Tình gật đầu lia lịa, mang theo nụ cười ngọt ngào, "Tĩnh, nàng cứ thoải mái đi! Ta biết rõ lựa chọn của mình, ta cũng sẽ vì lựa chọn của mình mà phụ trách!"

"Đúng là một tiểu nam nhân dũng cảm." Phượng Tĩnh Xu nhìn nụ cười sáng rực của Long Ứng Tình, cũng cười theo rồi. Coi như hắn có chín chắn thì hắn cũng chỉ là một thiếu niên, dưới sự bảo vệ của nàng, hắn chỉ cần phải làm việc hắn muốn làm là đủ rồi, còn lại cứ giao cho nàng đi! Nếu giữa đất nước và tình yêu, hắn chọn nàng, vậy những chuyện sau đó cứ để nàng thay hắn giải quyết đi!

Đang đi, khóe mắt Phượng Tĩnh Xu chợt liếc thấy hai bóng người khiến nàng nhất thời sinh ra hứng thú.

Chỉ thấy chỗ giáo trường, quân đội Lộng Phong quốc và quân đội Hí Triều quốc đang luyện tập, trời nắng chang chang, đám lính đều phải mặc áo sát nách ra trận, động tác nhịp đều, khẩu hiệu to rõ, làm cho người phấn chấn tinh thần.

Đứng trên đài cao, người đang hô khẩu hiệu không phải là một đại nam tử oai hùng mà là một nữ tử có vóc người nhỏ nhắn lanh lợi mặc trang phục màu xanh.

Mà đứng phía sau cách nữ tử đó không xa, là Hùng đại tướng quân mà hôm nay Phượng Tĩnh Xu mới gặp một lần.

Chỉ thấy nữ tử đằng trước ra sức lớn tiếng hô khẩu hiệu, Hùng tướng quân ở phía sau im lặng nhìn về phía trước, cũng không biết rốt cuộc hắn đang nhìn ai. Dieendaanleequuydonn Nhưng Phượng Tĩnh Xu phỏng đoán, hẳn là hắn đang nhìn nữ tử kia, bởi vì không có tướng quân nào mà lại mang theo vẻ mặt cưng chiều trong lúc nhìn binh sĩ của mình luyện tập được. (囧. . . )

"A! Thật không ngờ!" Ở một bên, Long Ứng Tình theo ánh mắt của Phượng Tĩnh Xu nhìn qua, ngay sau đó bật ra một tiếng cười khẽ.

"Hả? Tình cũng đã nhìn ra?" Phượng Tĩnh Xu mang nụ cười hỏi thiếu niên bên cạnh.

"Hùng tướng quân có tiếng tăm lừng lẫy của Việt Sa quốc, có điều nếu để các tướng sĩ của Việt Sa quốc nhìn thấy, chỉ sợ là sẽ rất kinh ngạc đó?"

Phượng Tĩnh Xu nhìn hai người phía trước, "Thật ra thì, bọn họ rất xứng đôi đó. . . . . ."

Long Ứng Tình nghe vậy ánh mắt lưu chuyển, nhìn Phượng Tĩnh Xu cười hỏi: "Thế nào, nổi lên tâm tư mai mối?"

Phượng Tĩnh Xu cố làm ra vẻ suy tư nói: "Ta đã không làm bà mối lâu rồi. . . . . . Ôn lại một lần cũng không tồi đâu!"

Dứt lời, hai người rời khỏi giáo trường, tiếp tục đi tới trại lính.

Tới quân doanh thấy đám người Phượng Duy Tĩnh đang chờ, thừa dịp lại nói chuyện dân chúng thành Tân La một hồi, bóng đêm đã phủ xuống.

Đảm bảo an toàn với mấy nam nhân còn lại sau khi trở về, Phượng Tĩnh Xu và Long Ứng Tình thừa dịp trời tối rời khỏi thành Á Lý, dùng ngự phong thuật tới thành Tân La.

Xem ra thành Tân La cũng không bị chiến tranh ảnh hưởng nhiều, tất cả đều không khác gì lúc trước, chỉ có vệ binh thủ thành là thay đổi, tuần binh Việt Sa quốc trên đường phố cũng rất nhiều, dân chúng cũng nhốt ở mình trong nhà không dám ra, cả thành trở nên vắng ngắt.

Phượng Tĩnh Xu và Long Ứng Tình bắt một tuần binh, dùng thuật thôi miên hỏi vị trí trại lính và chủ trướng rồi nhanh chóng phi về phía chủ trướng.

Thời gian không tới một nén nhang, hai người âm thầm lặng lẽ nhích tới gần chủ trướng.

Vừa đến gần nơi này, một giọng nói ngạo mạn truyền vào trong tai hai người: "Đại hoàng tử, xin hỏi khi nào người xuất binh tấn công thành Á Lý?!"

Phượng Tĩnh Xu và Long Ứng Tình nhìn nhau, giọng nói này có chút quen tai, nhưng nhất thời nàng không nhớ nổi đã từng nghe thấy ở đâu.

Tình hình gì vậy? Sao lại có người dám nói như vậy với đại hoàng tử Việt Sa quốc chứ?

"Sa Y Hãn!" Long Ứng Tình vừa nghe thấy giọng nói này, thì biết rõ là ai, chỉ là hắn không nghĩ tới, cái kẻ tiện thần này thế mà cũng đi theo đến thành Tân La, còn dám ngạo mạn với hoàng huynh như thế!

"Sa Y Hãn?" Phượng Tĩnh Xu sử dụng ánh mắt hỏi thăm Long Ứng Tình người đó là ai?

Long Ứng Tình đến gần Phượng Tĩnh Xu, nhẹ giọng nói: "Hắn đã từng tham gia thọ yến của vương gia, chính hắn cũng là người đã kích động phụ hoàng xuất binh sau khi về nước."

"Hả?" Phượng Tĩnh Xu nhẹ nhàng bật ra một tiếng nghi vấn, hơi thở vô cùng lạnh lẽo, "Hắn kích động thế nào?"

"Hắn nói với phụ hoàng Lộng Phong quốc không cho mượn lương là có lòng riêng, vũ nhục quốc uy của Việt Sa quốc ta, thỉnh cầu phụ hoàng xuất binh chinh phạt."

"Lấy cớ hoang đường như thế mà phụ hoàng huynh cũng đồng ý dẫn binh?!" Phượng Tĩnh Xu không thể tin nổi nhìn Long Ứng Tình, nghĩ đến cuối cùng phụ hoàng là loại hôn quân gì vậy?!

Long Ứng Tình hé miệng, cũng không vì ý của Phượng Tĩnh Xu mà buồn bã, tức giận nói: " Sa Y Hãn này rất thân cận với Quân quý phi, là thân tín của nàng, lần này nhất định là Quân quý phi thổi gió bên tai phụ hoàng, cho nên mới nhanh chóng quyết định như vậy."

"Quân quý phi?" Phượng Tĩnh Xu cũng không cảm thấy hứng thú mấy với đám người Việt Sa quốc lần lượt nhô ra, trừ Long Ứng Tình ra, Die nd da nl e q uu ydo n trước mắt cũng chỉ có Viêm Vũ Thụy tương đối lọt vào mắt của nàng, Quân quý phi này, nghe giọng điệu Long Ứng Tình nhắc tới, cũng biết là một người không dễ trêu chọc.

(còn tiếp)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv