Ngũ Vận Uyển chưa kịp nói xong, trong điện thoại đã truyền đến giọng nói lo lắng của bác sĩ: “Cô Ngũ, tình hình của mẹ cô đột nhiên xấu đi, phải phẫu thuật ngay! Cô đến ký tên và bổ sung viện phí ngay bây giờ được không? Như vậy chúng tôi mới có thể làm giải phẫu!”
Ngũ Vận Uyển như bị sét đánh ngang tai, sắc mặt trắng tái.
Giây kế tiếp, cô như hóa điên lao ra khỏi biệt thự.
“Ngũ Vận Uyển!” Nam Ngự đuổi theo, tóm lấy cổ tay cô: “Có chuyện gì vậy?”
Nam Ngự ép Ngũ Vận Uyển xoay người, nhưng lúc cô quay lại cả gương mặt đã đẫm nước mắt khiến anh giật mình.
Ngũ Vận Uyển không kiểm soát được cảm xúc, thét chói tai: “Thả tôi ra! Mẹ tôi phải phẫu thuật! Anh thả tôi ra!”
Ánh mắt của Nam Ngự lạnh đi, anh không thả ra mà mạnh mẽ ôm cô vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Em bình tĩnh lại đã Ngũ Vận Uyển! Em tự đi thì sao mà đến bệnh viện kịp được, tôi sẽ cho Dương Tá đến đó sắp xếp trước.”
“Không cần..” Ngũ Vận Uyển nghe Nam Ngự muốn giúp
mình thì vô thức từ chối, nhưng vừa nói hai chữ người trước mắt lại không dưng nổi giận.
“Ngũ Vận Uyển! Rốt cuộc em muốn cứng đầu đến khi nào! Em có muốn mẹ em khỏi bệnh không!” Anh giận dữ quát, nhưng nhìn thấy khuôn mặt ảm đạm cùng ánh mắt đề phòng của Ngũ Vận Uyển lại nhẹ giọng: “Em còn nhớ tôi là chồng em không? Những lúc thế này, xin em hãy dựa vào tôi.”
Xin em hãy dựa vào tôi.
Cảm xúc kích động của Ngũ Vận Uyển như bị đóng băng, cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Nam Ngự.
Không ngờ một người kiêu ngạo như anh lại nói ra những lời này.
Bảo cô dựa vào anh, còn dùng từ “xin”.
Cuối cùng Ngũ Vận Uyển cũng bình tĩnh lại, Nam Ngự nhanh chóng lấy di động gọi cho Dương Tá: “Alo, Dương Tá, giờ cậu đến bệnh viện làm thủ tục cho mẹ của Ngũ Vận Uyển đi. Ừ, đột nhiên phải làm phẫu thuật gấp, thanh toán viện phí luôn.”