Nhìn thấy vẻ muốn nói lại thôi của Ngũ Vận Uyển, Nam Ngự đoán rằng cô nhất định lại hiểu lầm anh rồi, không muốn nói chuyện và giận dỗi với anh.
Tiếp tục như vậy, Ngũ Vận Uyển sẽ chỉ càng thêm tức giận với anh.
“Ngũ Vận Uyển, vừa rồi anh..." Nam Ngự cảm thấy hẳn phải giải thích cho Ngũ Vận Uyển, nhưng vừa cất lời anh lại không thể nói cho cô biết được. Đây là một bí mật, nói cho cô thì cô sẽ không ngạc nhiên nữa.
Nam Ngự đành phải đổi lời: "Vừa rồi anh đang giải quyết việc của công ty, không có gì cả"
Cả hai người bỗng im lặng.
Không khí tràn ngập sự trách móc.
Ngũ Vận Uyển lật tới lật lui cuốn tạp chí, nhưng lại chẳng đọc được chữ nào.
Ngũ Vận Uyển cho là Nam Ngự đang gọi điện giúp đỡ cho Lâm Tiểu Như và nhà họ Lâm. Anh đã từng hứa rằng sẽ bảo vệ cô và không để cô phải chịu một chút tủi thân nào, còn bây giờ thì sao? Anh nói không giữ lời.
Nam Ngự nghĩ rằng có lẽ nên nói với Ngũ Vận Uyển chuyện Lâm Tiểu Như đã cứu anh khi còn nhỏ, hiểu lầm giữa hai người hình thành cũng là vì không thể nói chuyện hẳn hoi với nhau.
Đồng thời anh cũng muốn xin lỗi Ngũ Vận Uyển, anh thực sự nợ cô.
Nam Ngự khẽ họ một tiếng, phá vỡ sự im lặng trong phòng rồi nói: "Ngũ Vận Uyển, thật ra mấy ngày nay anh bận rộn là vì chuyện của nhà họ Lâm"
“Em biết, anh không cần giải thích với em” Ngũ Vận Uyển đột nhiên không muốn nghe lời giải thích của anh. Vừa nghe đến Lâm Tiểu Như và nhà họ Lâm, cô đã cảm thấy buồn nôn.
Cô có thể tưởng tượng ra vẻ đắc ý trên mặt Lâm Tiểu Như. Vừa rồi khi gặp ở cửa, cô đã nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Lâm Tiểu Như.
“Ngũ Vận Uyển, em không hiểu” Nam Ngự thấy thái độ không hợp tác của Ngũ Vận Uyển, trong lòng càng thêm lo lắng: “Thật ra, Lâm Tiểu Như là...”
Ngũ Vận Uyển đột nhiên đặt tạp chí xuống, đứng lên nói: "Xin lỗi Nam Ngự, em muốn đi vệ sinh"
Nam Ngự bỗng bất lực với cô. Không ngờ Ngũ Vận Uyển lại không thích ba chữ Lâm Tiểu Như kia như vậy, thậm chí không cho anh cơ hội giải thích.
Nếu cô không biết Lâm Tiểu Như là kẻ chủ mưu đằng sau hai năm trước thì không sao. Biết rồi, cô càng hận người này hơn.
Ngũ Vận Uyển nhốt mình trong nhà vệ sinh, mắt cô đỏ lên.
Nam Ngự không hiểu nỗi uất ức của cô.
“Ngũ Vận Uyển" Nam Ngự khẽ nói: “Em nghe anh giải thích, anh làm vậy với Lâm Tiểu Như là có lý do.”
Lý do?
Có thể có lý do gì? Cùng lắm chỉ là lời bào chữa mà thôi.
Ngũ Vận Uyển cười khổ một tiếng.
Anh đã bỏ qua cho Lâm Tiểu Như và cũng đã bù đắp những thiệt hại về kinh tế của tập đoàn nhà họ Lâm. Đây là sự thật.
Nếu anh thực sự quan tâm đến cô và muốn bảo vệ cô, sao anh có thể bỏ qua cho người đó và không dạy cho Lâm Tiểu Như và nhà họ Lâm một số bài học. Nhỡ đầu họ còn đến gây chuyện thì sao?
Nỗi đau hai năm trước vẫn còn rõ mồn một trước mắt, chẳng lẽ còn muốn có trải qua một lần nữa ư?
Nghĩ đến đây, Ngũ Vận Uyển vô cùng căm hận.
Cô không phải là người nặng lòng báo thù, nhưng những gì Lâm Tiểu Như đã gây ra cho cô thật sự không thể tha thứ, gần như đã hủy hoại cả cuộc đời cô.
Nhưng bây giờ Nam Ngự - người luôn nói rằng muốn lấy lại công bằng cho cô, lại đang giúp kẻ cầm đầu này?