Trái tim họ đều hướng về Ngũ Vận Uyển, không ai chịu đứng về phía cô ta.
Khương Linh chợt nhớ lại một chuyện, nhỏ giọng hỏi Lâm Tiểu Như: “Trong bụng con...”
Bà ta biết thời gian không còn nhiều, dần dần có tiếng bước chân vang lên gần đó.
Khương Linh ám chỉ Lâm Tiểu Như: “Con phải bảo vệ bụng mình... Đây là lợi thế của con!”
Cô ta chưa kịp an ủi Khương Linh thêm vài câu thì video đã bị tắt.
Cũng chưa kịp nhìn mặt mẹ thêm chút nữa đã phải kết thúc vội vàng, không biết bao giờ mới gặp lại...
Lâm Tiểu Như lau nước mắt trên mặt, cô ta lẳng lặng ngồi đó, thầm quyết định!
Một lát sau Nam Ngự đến, vì tiện đường nên ghé qua xem thử.
Dương Tá nói Lâm Tiểu Như mới gọi video với phương Linh xong, đang đợi anh đến bố trí bước tiếp theo.
Nam Ngự cảm thấy mình cần phải thương lượng lại điều kiện với Lâm Tiểu Như và đền ơn cô ta trong một lần cho xong, sau này anh với cô ta không ai nợ ai nữa.
Trong phòng Lâm Tiểu Như đang ngồi ngay ngắn trên ghế, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nam Ngự nhớ mười năm trước cô ta rõ ràng là một cô gái trong sáng và tốt bụng, sao bây giờ lại trở thành một người phụ nữ độc ác như vậy?
Lòng ghen tuông đáng sợ đến thế sao?
Lâm Tiểu Như thấy Nam Ngự ngồi xe lăn vào phòng, trên mặt cô ta vẫn còn nước mắt nhưng đã khôi phục vẻ bình tĩnh trước đây.
Nam Ngự hỏi cô ta: “Cô gặp Khương Linh rồi phải không?”
“Phải, sếp Nam” Lâm Tiểu Như trả lời: “Tôi thật sự không biết nên cảm ơn hay hận anh nữa. Tôi không nghĩ
mẹ tôi có thể chịu đựng được nỗi khổ đó, bà ấy chưa từng sống dưới đáy xã hội nên sẽ khó khăn lắm”
Nam Ngự nghĩ thầm, Lâm Tiểu Như nói đúng, anh không muốn để Khương Linh sống thoải mái, nếu không cho loại người này nếm chút khổ sở thì họ sẽ không tỉnh ngộ.
Anh còn cảm thấy mình đã nhẹ tay với Khương Linh ấy chứ.