Giống như khi còn nhỏ bị cướp mất con búp bê mà cô rất thích vậy.
Nam Bá thấy vẻ mặt Ngũ Vận Uyển thay đổi, bèn hỏi với vẻ quan tâm: “Vận Uyển, em không sao chứ? Em đừng nhạy cảm, có lẽ Nam Ngự sẽ không động lòng với Lâm Tiểu Như đầu, mặc dù anh cũng không biết tại sao chú ta lại như vậy.”
“À, không, anh nghĩ nhiều rồi. Tôi tin Nam Ngự, tôi chỉ... hơi ghen mà thôi”.
Cô ghen... Nam Bá cảm thấy rằng Ngũ Vận Uyển thực sự đã yêu Nam Ngự rôi.
Anh ta say sưa nhìn cô. Ngũ Vận Uyển vẫn xinh đẹp như vậy, mái tóc dài đen nhánh, bờ môi mỏng đỏ hồng, chiếc mũi tinh xảo và cao thẳng cùng một đội mắt long lanh nước, trong veo sáng ngời...
Ngũ Vận Uyển bị Nam Bá nhìn đến nỗi không thoải mái, cô đứng dậy và nói: “Được rồi, đã đến giờ làm rồi, có lẽ mọi người đều đã ở bên ngoài. Tôi ra ngoài làm việc trước đây”
“Vận Uyển” Nam Bá cũng đứng lên, “Xin lỗi, thực sự xin lỗi, chuyện hai năm trước, anh đã không bảo vệ em”
Ngũ Vận Uyển sửng sốt, cô không ngờ Nam Bá lại xin lỗi mình chân thành như vậy. Cô thở dài một hơi, trút hết toàn bộ nỗi tủi nhục suốt hơn hai năm cũng như tình cảm của mình đối với Nam Bá ra ngoài. Cô cảm thấy toàn thân rất khoan khoái dễ chịu, rốt cuộc cô cũng có thể hoàn toàn thư thái rồi.
Ngũ Vận Uyển quay lưng lại với Nam Bá và không nói gì, cô bước từng bước ra khỏi phòng làm việc của Nam Bá, như thể bước từng bước ra khỏi cuộc sống của anh ta vậy.
Nam Bá nghĩ đến đứa bé trong bụng Lâm Hiểu Như rồi lại nghĩ đến việc mình sắp phải kết hôn với cô ta, anh ta thở dài một hơi.
Cùng lúc đó, tại bệnh viện, Nam Ngự đang ngồi bên cạnh Lâm Tiểu Như và trông nom cô ta.
Lâm Tiểu Như nằm trên giường bệnh, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trong kho lạnh ngày hôm qua, cô ta cũng đã tỉnh táo lại.
Hôm qua cô ta đã bị bắt cóc, bị đám đàn ông lực lưỡng trút thuốc, sau đó lại đột nhiên được cứu... Lâm Tiểu Như vẫn còn khiếp sợ, tựa như lâm vào cơn ác mộng vĩnh viễn không thể tỉnh lại, cả người toát mồ hôi lạnh.
Nam Ngự đang ngồi ở bên cạnh, chăm chú nhìn điện thoại.
Khi nghe thấy động tĩnh bất thường, anh đột nhiên ngẩng đầu lên thì thấy
Lâm Tiểu Như đang hoảng sợ nhìn mình chằm chằm, vì vậy anh nói với vẻ thân thiện: “Lâm Tiểu Như, cô tỉnh rồi.”