Ngũ Vận Uyển cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, đặt xuống rồi lại cầm lên, cô suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho Nam Ngự không. Cô vô cùng lo lắng cho anh, đã muộn như vậy rồi, không biết anh có ăn tối đúng giờ không? Liệu có gặp nguy hiểm gì không?...
Ngũ Vận Uyển không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi mở mắt ra thì thấy trời đã sáng rồi.
Việc đầu tiên cô làm sau khi dậy là nhìn điện thoại, nhưng lại phát hiện vẫn không có tin tức gì.
Ngày hôm qua cô đã xin nghỉ làm, sáng nay Nam Ngự lại không có ở nhà cho nên Ngũ Vận Uyển đến tòa soạn từ sớm.
Vừa đến tòa soạn Ngũ Vận Uyển đã gặp Nam Bá. Anh ta cũng vừa mới đến, trông có vẻ vô cùng mỏi mệt.
Nam Bá hỏi cô: “Em không sao chứ? Đêm qua ngủ không ngon à?” Anh ta nhìn quầng thâm và sắc mặt hơi tiều tụy của cô.
Ngũ Vận Uyển mỉm cười khách sáo, nói: “Có vẻ anh cũng không ngủ ngon.”
Hai người dùng mấy giây rồi đột nhiên cùng nở nụ cười, sau đó lại đồng thời thốt ra hai cái tên khác nhau và cười ngượng ngùng.
“Nam Ngự...”
“Lâm Tiểu Như...”
Trông thấy Ngũ Vận Uyển dường như có điều muốn nói, Nam Bá bèn bảo cô: “Vào phòng làm việc của anh ngồi đi.”
Ngũ Vận Uyển đi theo Nam Bá vào phòng làm việc của anh ta.
Nam Bá rót cho Ngũ Vận Uyển một tách Latte mà cô thích nhất.
Anh ta nói: “Anh nhớ em thích uống loại cà phê này nhất.”
Ngũ Vận Uyển gật đầu và nói: “Anh vẫn nhớ à”
“Anh chưa bao giờ quên”
Ngũ Vận Uyển vẫn nhớ trước đây Nam Bá từng đưa mình đến quán cà phê, khi đó cà phê rất đắt đối với sinh viên nghèo như họ nên hai người chỉ gọi một tách. Nam Bá không hề uống mà chỉ mỉm cười nhìn Ngũ Vận Uyển uống hết cà phê.
Anh ta nói, Vận Uyển, sau này anh muốn mở cho em một quán cà phê thật lớn, tập hợp tất cả loại cà phê ngon trên thế giới lại cho em uống được không?
Khi đó chẳng qua cô chỉ nói đùa mà thôi, cô không biết rằng thật ra Nam Bá thực sự có năng lực này.
Để bản thân không lâm vào trong quá khứ đau buồn nữa, Ngũ Vận Uyển. nhanh chóng chuyển chủ đề và hỏi thẳng: “Đúng rồi, Lâm Tiểu Như thế nào rồi? Bọn họ đã đi đầu? Nam Ngự ở đâu?”
Nam Bà nói: “Nhìn em sốt ruột kìa, uống tách cà phê trước đi, anh sẽ từ từ nói cho em biết. Em hỏi liên tiếp như vậy, anh nên trả lời câu nào trước đây?”