Tiểu Lý liếc nhìn sắc mặt cực kỳ kém của Ngũ Vận Uyển rồi nhanh chóng im miệng.
Ngũ Vận Uyển bơ phờ bước vào sảnh chính.
Trên đường đi cô nghe thấy rất nhiều lời trào phúng chế giễu, họ hoàn toàn không có ý che giấu.
“Cô ta còn dám lộ diện à? Thật không biết xấu hổ, làm mất mặt người nhà họ Nam!”
“Nhìn xem, người nổi tiếng trên mạng đến rồi! Nhưng
mà là người nổi tiếng tồi tệ trên mạng, là loại bán thân! Da mặt thật dày, nếu tôi là cô ta thì đã nhảy xuống biển
rồi.”
“Cô ta là vợ Nam Ngự, quỹ Vận Uyển à, ha ha, thật là trò cười của cả thiên hạ! Rốt cuộc trên đầu Nam Ngự có bao nhiêu chiếc sừng đây?”
“Dáng người cũng bình thường mà còn bán thân, phẩm hạnh mẹ cô ta vốn cũng không tốt, là người thứ ba chuyên đi quyến rũ đàn ông.”
“Nghe nói cô ta đã bị vô số đàn ông động vào, bẩn kinh khủng”
Vô số ánh mắt khinh thường như kim châm khiến Ngũ Vận Uyển đau đớn.
Ngũ Vận Uyển bước đi mà thấy hai chân như nàng ngàn cân, lời nói của những người này như roi da xát muối quật vào người cô.
Cô cảm thấy mình thật vô dụng, không bảo vệ được bản thân còn hại mẹ cũng bị chửi bới và xem thường cùng cô.
Trong vô số tiếng chửi bới và khinh bỉ, lễ khai trương bắt
đầu. Nhất thời chiêng trống náo nhiệt, pháo nổ vang trời, vô cùng tưng bừng.
Tiếng nhạc vui vẻ, tiếng cười khúc khích... lúc này đều trở thành âm thanh khoản tim Ngũ Vận Uyển. Cô đơn đằng sau sự náo nhiệt, Ngũ Vận Uyển dựa vào góc tường nhìn bầu trời xanh, nếu cô hoá thành một chú chim rồi biến mất thì tốt.
Nước mắt lại chảy dọc theo gò má Ngũ Vận Uyển.
Giờ phút này có rất nhớ Nam Ngự, mong anh xuất hiện bên mình ngay bây giờ...
Ngũ Vận Uyển chỉ mong buổi phỏng vấn kết thúc, chờ nhóm Hiểu Mai chụp xong rồi về.
Tâm trạng cô đã rơi xuống nơi sâu nhất của thung lũng, cô trốn trong góc lặng lẽ đứng đó.
Cô đang nghĩ không biết bây giờ có phải Nam Ngự đã biết những lời đồn trên mạng không? Liệu có phải anh rất giận không? Liệu anh có không để ý đến cô nữa rồi đá cô ra khỏi cửa không? Liệu có phải ông nội cũng đã biết, ông anh...