"Ngũ Vận Uyển, cô đã là vợ chủ tịch rồi. Cô định khi nào thì từ chức, nếu là tôi thì tôi sẽ không đi làm nữa, làm người phụ nữ của gia đình tốt biết mấy."
Qủa nhiên là một đám người thích buôn chuyện. Ngũ Vận Uyển thở dài.
Ngũ Vận Uyển nói: "Tôi cầu xin mọi người, xin hãy thai cho tôi, tôi vẫn là đồng nghiệp của mọi người - Ngũ Vận Uyển"
Hiểu Mai như thể không nghe thấy cô nói gì, nói: "Sao chị lại không thay quần áo, vẫn mặc chiếc váy hôm qua này, chị không về nhà à?"
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới để ý rằng buổi sáng cô dậy hơi muộn, nên không có thời gian từ khách sạn về nhà để thay quần áo, mà đi làm luôn.
Hiểu Mai đột nhiên tỉnh ngộ và kinh ngạc kêu lên: "Ôi, trời ơi, chắc chắn là chị và sếp Nam không về nhà rồi! Hai người đi đâu thế, chẳng lẽ là khách sạn.."
“Hiểu Mai, đừng nói nữa.” Ngũ Vận Uyển đỏ mặt, vội vàng bịt miệng cô ấy để ngăn lại.
Ngũ Vận Uyển bước nhanh đến bàn làm việc của mình và ngồi xuống, cúi đầu thật thấp.
Hiểu Mai nhìn Ngũ Vận Uyển và bắt đầu suy nghĩ lung
tung.
Kết hôn rồi mà còn ra ngoài... Hai người lãng mạn quá!
Trong phòng làm việc, chỉ có Khâu Duyệt là sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cô ta không ngờ được rằng Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự là vợ chồng!
Cô ta còn mắng chồng của Ngũ Vận Uyển là lao công trong tập đoàn Ngự Diệu, tên xấu xí, không dám gặp người khác...
Sự hà khắc và lời nói của cô ta với Ngũ Vận Uyển trước đây, ngộ nhỡ Nam Ngự biết được thì sợ rằng Khâu Duyệt sẽ bị giày vò đến mức chỉ còn nửa cái mạng mất.
Sau này, tốt hơn hết cô ta nên cụp đuối trước mặt Ngũ Vận Uyển thì hơn.
Nhìn thấy Ngũ Vận Uyển xấu hổ khi gặp mọi người, mọi người đành phải giải tán. Nghĩ lại thì cũng đã làm khó Ngũ Vận Uyển rồi, cô cũng không dám tùy tiện tiết lộ chuyện riêng tư của Nam Ngự, không thì cô cũng không phải cố ý che giấu thân phận của mình.
Nghĩ đến đây, mọi người đều giải tán và bắt đầu bận việc của mình.