Nam Ngự đưa tay nắm lấy bàn tay đã lạnh như băng của Ngũ Vận Uyển, lúc ánh mắt rơi trên người nhà họ Lâm thì lại chẳng còn chút độ ấm nào, anh nói: “Nể mặt Ngũ Vận Uyển, lần này tôi tha cho nhà họ Lâm, nhưng chắc chắn không có lần sau đâu”
Trái tim Khương Linh và Lâm Hải Sinh run lên, sợ hãi không dám nhúc nhích cũng chẳng dám lên tiếng.
Khương Linh vội nịnh nọt: “Không thể có lần sau được, chúng tôi sẽ không làm phiền mọi người nữa. Tiểu Như cũng sẽ không đầu, chúng tôi không dám, không dám nữa... ha ha.”
“Vậy là tốt nhất.” Nam Ngự cười khẩy: “Nếu không, lần sau không phải chỉ đơn giản là điều tra việc kinh doanh như vậy đâu!”.
Khương Linh và Lâm Hải Sinh sợ đến nỗi hai chân mềm oặt, choáng váng sắp không trụ nổi.
Nhưng Nam Ngự lười nhìn bọn họ, chỉ dắt tay Ngũ Vận Uyển ra khỏi nhà họ Lâm.
Khoảnh khắc bước ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm, Ngũ Vận Uyển đột nhiên ngẩn ngơ.
Cuối cùng cắt đứt quan hệ rồi sao...
Từ nay về sau cô không nợ Lâm Hải Sinh cũng không nợ nhà họ Lâm, tất cả những gì nhà họ Lâm làm với cô cũng không quan trọng nữa.
Từ nay về sau, người nhà của cô chỉ có mẹ thôi.
À không đúng.
Còn có cả Nam Ngự.
Nghĩ vậy, Ngũ Vận Uyển bỗng cảm thấy trong lòng ẩm áp, giống như lại tràn đầy năng lượng.
Sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, Nam Ngự đưa Ngũ Vận Uyển lên xe, bảo Dương Tá lái xe đưa họ về nhà.
Trên đường, Ngũ Vận Uyển hoặc là ngẩn ngơ, hoặc là cúi đầu suy nghĩ miên man, vành mắt đỏ hoe.
Nam Ngự cảm thấy nên để Ngũ Vận Uyển giải tỏa.
Cô mệt lắm rồi, bao nhiêu chuyện quá khứ chịu không thấu, hôm nay bỗng ồ ạt tuôn trào, không có thần kinh mạnh mẽ nào chịu được nhiều như vậy.
Đối diện với sự điên cuồng oanh tạc của người nhà họ Lâm, chắc hẳn trái tim Ngũ Vận Uyển yếu đuối và vỡ thành từng mảnh rồi, chắc chắn cô rất đau lòng và buồn bã.
Nam Ngự ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Muốn khóc thì cứ khóc đi”
Nép trong lồng ngực ấm áp của Nam Ngự, Ngũ Vận Uyển như tìm thấy bếp lò, ấm áp không còn sợ rét buốt nữa.