Suy nghĩ trong đầu Lâm Hải Sinh rất loạn, ông ta không hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra. Chuyện này xảy ra từ bao giờ vậy? Nam Ngự là con rể của ông ta? Là chồng hợp pháp của Ngũ Vận Uyển?
Lâm Hải Sinh không cần hỏi lại Lâm Tiểu Như thì cũng có thể đoán là do cô ta đã liên tục làm phiền Ngũ Vận Uyển nên Nam Ngự mới ngứa mắt, quyết định trả thù người nhà họ Lâm.
Vậy chẳng lẽ Ngũ Vận Uyển cũng biết về chuyện này à? Bây giờ con gái ruột của ông ta quay lại báo thù ông ta rồi sao? Đúng là báo ứng.
Lâm Tiểu Như nói: “Ba, bây giờ chúng ta nên nghĩ cách để giải quyết chuyện này”
Đúng đấy, nếu đã biết được nguyên nhân, đoán được người gây ra chuyện này thì mọi chuyện cũng trở nên đơn giản hơn rồi.
Lâm Hải Sinh trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu đúng là Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự đang muốn làm nhà họ Lâm suy sụp thì mọi người cứ yên tâm đi, ba sẽ tự mình giải quyết chuyện này”
Khương Linh kéo Lâm Tiểu Như đến bên mình, nhỏ giọng bàn tán gì đó với cô ta.
Bà ta nói: “Con nói cho mẹ nghe xem Ngũ Vận Uyển cưới Nam Ngự kiểu gì vậy? Nó dùng bùa mê thuốc lá gì mà quyến rũ được Nam Ngự chứ?”
Lâm Tiểu Như đáp: “Sao con biết chuyện đó được, lúc con biết mọi chuyện con cũng thấy rất bất ngờ?
Hừ! Lâm Tiểu Như nghĩ thầm trong lòng, sau khi kết hôn với Nam Ngự, Ngũ Vận Uyển đã giành mất danh tiếng của mình rồi. Bây giờ cô ta đi đến đâu. cũng thấy người ta bàn bạc về sếp Nam và vợ anh ta, họ nói rằng hai người tình cảm với nhau ra sao, xứng đối với nhau cỡ nào, cô ta đã cảm thấy ngứa mắt từ lâu rồi.
Khương Linh thì oán hận Ngũ Vận Uyển từ tận đáy lòng, bà ta nói: “Đứa con hoang đấy, giờ từ chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi thì quay ra ta trên đầu nhà họ Lâm chúng ta, đồ độc ác!
Ông trời chẳng có mắt gì cả, sao lại để cho người như Ngũ Vận Uyển cưới được một người chồng đại gia như thế chứ? Phi! Cứ chờ xem, sớm muộn gì cũng có ngày Nam Ngự chơi nó chán rồi thì sẽ đá văng nó đi thôi! Để xem đến lúc đó thì ai cần đưa rẻ rúng như nó chứ? Hừ!”
Bà ta giận dữ nguyền rủa: “Còn cả đồ để tiện Ngũ Nhã Phân nữa, đừng có
thấy bây giờ bà ta được hưởng phúc, đợi sau này bung bét hết ra xem. Còn nữa, con gái bà ta cũng chỉ là hoa phù dung sớm nở tối tàn mà thôi, chẳng được bao lâu đầu, không tin thì cứ chờ mà xem.”
Khương Linh nhớ đến việc vừa nãy mình đã chế giễu chồng của Ngũ Vận Uyển thì rất hối hận.
Chắc chắn là lúc nãy Ngũ Vận Uyển đã thầm khoái chí, cô cố tình không nói là để bà ta bị bẽ mặt trước mặt cô, có khác nào là múa rìu qua mắt thợ chứ. Vậy là bà ta bị bẽ mặt trước mặt Ngũ Vận Uyển rồi còn đầu.
Lâm Tiểu Như nói: “Mẹ, mẹ đợi khi nào ba giải quyết xong chuyện của công ty thì con sẽ không bỏ qua cho đứa con hoang Ngũ Vận Uyển đó đâu.”
Khương Linh cản con gái mình lại, nói: “Thôi, con đừng đi phá đám Ngũ Vận Uyển nữa, lần này nhà họ Lâm gặp chuyện không may chẳng phải là tại con hay sao? Con ngoan ngoãn một thời gian đi”.
Khương Linh không cam lòng, bà ta tuyệt đối không thể để cho hai mẹ con Ngũ Nhã Phân và Ngũ Vận Uyển sống yên ả cả đời như vậy được.
Bà ta thầm thề rằng nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để khiến hai mẹ con họ phải xuống địa ngục một lần nữa, phải để họ ở dưới đó mãi mãi. Không thể để hai người họ vênh váo tiếp được.