Nếu anh không quan tâm đến Ngũ Vận Uyển thì có lẽ anh sẽ tiếp tục, vì với đàn ông mà nói, thực ra nhịn như vậy rất khổ sở.
Nhưng anh quan tâm đến Ngũ Vận Uyển.
Nhưng vì quan tâm cho nên anh không hi vọng lần đầu tiên của hai người sẽ trở thành ký ức đen tối của Ngũ Vận Uyển.
Nếu cứ vậy mà làm, thì anh với người đàn ông hai năm trước có khác gì nhau?
Ngũ Vận Uyển không ngờ Nam Ngự sẽ nói vậy, khoảnh khắc đó, cô chỉ cảm thấy trái tim mình rung động.
Đàn ông khác với phụ nữ, với phụ nữ mà nói, quan tâm một người thì có thể trao đi thân mình. Nhưng với đàn ông, quan tâm một người thì sẽ nhẫn nhịn vì người đó.
Ánh mắt cô lóe lên, cuộn mình trong chăn mềm mại, cơ thể căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng: “Nam Ngự, cảm ơn anh”
Nam Ngự khẽ cười, anh đứng dậy đi đến ngồi xuống ghế ở bên bàn: “Hôm nay em ngủ trên giường đi.
Ngũ Vận Uyển sửng sốt: “Anh thì sao? Anh không ngủ à?”
“Giường nhỏ quá, hơn nữa chỉ có một cái chắn, khỏi đi.”
Ngũ Vận Uyển cau mày: “Mặc dù giường nhỏ nhưng hai người vẫn nằm được, anh vẫn nên ngủ trên giường với tôi đi.”
Nam Ngự đột nhiên nhìn Ngũ Vận Uyển, ánh mắt khó đoán: “Ngũ Vận Uyển, em đang thách thức giới hạn của tôi à?”
Ngũ Vận Uyển lập tức cứng đờ.
Ừ nhỉ, suýt thì cô quên mất, hôm nay cô đã khiêu khích Nam Ngự đến giới hạn rồi, cuối cùng lại không ăn được. Có lẽ bây giờ Nam Ngự đã nhịn rất vất vả, mình lại còn bảo anh ngủ với mình.
Cô đúng là không tinh tế gì cả.
Bây giờ Ngũ Vận Uyển không dám nói nhiều nữa, chỉ ngoan ngoãn đắp chăn kín mít, nằm im trên giường.
Ở phía khác, ông cụ Nam đang lo lắng đi tới đi lui trong phòng sách.
Cho đến khi quản gia Tả quay lại, ông cụ Nam vội đi tới: “Thế nào? Hai đứa nó sao rồi?”
“Đã vào phòng rồi, nhưng chính xác thế nào thì tôi cũng không biết” Quản gia
Tả thành thật nói, dù thế nào đi nữa thì ông ấy cũng không dám nghe lén Nam Ngự được.
Ông cụ Nam gật đầu, thở dài: “Hi vọng hai đứa nó có thể để cho ông già này
bớt lo, sớm có chắt cho tôi bế”
“Ông không cần lo lắng quá” Quản gia Tả nói đầu vào đấy.
“Phải rồi” Ông cụ Nam đột nhiên nhớ đến gì đó, sắc mặt bỗng lạnh lùng: “Điều tra ra tầm ảnh hôm nay chưa?”