Ngũ Vận Uyển sửng sốt, cô quay đầu lại thì thấy Lâm Tiểu Như vừa mới đi lên cầu thang và đang nhìn mình với vẻ mặt kinh hãi.
Ngũ Vận Uyển chợt cảm thấy căng thẳng.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, sao cứ gặp phải Lâm Tiểu Như thế?
Hiệu may cao cấp này là cửa tiệm may đo tốt nhất trong thành phố, Lâm Tiểu Như đến đây để đặt may váy áo cho bữa tiệc cuối tuần, nhưng cô ta không ngờ mình sẽ chạm mặt Ngũ Vận Uyển, cái con Ngũ Vận Uyển nghèo mạt rệp đó!
“Ngũ Vận Uyển” Cô ta bước tới, đôi giày cao gót màu hồng cam nện trên mặt đất phát ra âm thanh cộp cộp cộp: “Tại sao cô lại ở đây? Nơi như thế này là nơi mà con đỗ nghèo khổ như cô tới được à?”
Hiện tại không có ai khác bên cạnh nên Lâm Tiểu Như không thèm che giấu vẻ ngang ngược, hống hách của mình, cô ta giở giọng chế nhạo khi nói với Ngũ Vận Uyển.
Ánh mắt của Ngũ Vận Uyển lạnh lùng, cô chưa kịp đáp trả thì Dương Tá đứng bên cạnh đã đứng ra, mặt anh ấy lạnh tanh: “Thưa cô, xin cô hãy chú ý giọng điệu của mình khi nói chuyện với mợ chủ của tôi”.
“Mợ chủ?” Lâm Tiểu Như kinh ngạc trợn tròn hai mắt đến mức sắp lòi ra ngoài, nhưng dù gì cô ta cũng có sức quan sát, nhìn Dương Tá là biết người này không phải hạng tầm thường, nhất thời không nổi đóa nữa.
Cùng lúc đó, mấy nhân viên của hiệu may đã đo cho Ngũ Vận Uyển xong, cô không muốn dính dáng gì đến Lâm Tiểu Như thêm nữa nên nói luôn: “Dương Tá, chúng ta đi thôi”
Dương Tá gật đầu, lạnh lùng liếc Lâm Tiểu Như một cái rồi hộ tống Ngũ Vận Uyển đi xuống.
Lâm Tiểu Như trơ mắt nhìn Ngũ Vận Uyển không coi mình ra gì rồi rời đi, cô ta tức giậm chân, nhân viên bán hàng bên cạnh bị cô ta dọa cho hết hồn, chỉ có thể dè dặt đặt câu hỏi: “Cô Lâm, xin hỏi cố định đo kích thước sao ạ?”
Bấy giờ Lâm Tiểu Như mới tỉnh táo lại, lập tức nhìn về phía mấy nhân viên kia và hỏi với giọng the thé: “Các cô nói cho tôi biết người phụ nữ vừa rồi có thân phận gì?”
Lâm Tiểu Như là khách quen của tiệm, mấy nhân viên bán hàng biết tính cô ta ngang ngược từ lâu, bây giờ không dám gây khó dễ, hơn nữa theo họ thấy thân phận của Ngũ Vận Uyển cũng không có gì phải che giấu, cho nên biết
đều mà trả lời: “Cô ấy là vợ của tổng giám đốc Ngự Diệu”
“Tổng giám đốc Nam?” Lâm Tiểu Như trợn tròn mắt: “Tổng giám đốc Nam nào?”
“Chính là Nam Ngự, tổng giám đốc Nam của Tập đoàn Ngự Diệu”
Lâm Tiểu Như như bị sét đánh, cô ta mất thăng bằng, suýt nữa ngã quỵ xuống.
Người khác không biết thân phận của Nam Ngự nhưng cô là vợ chưa cưới của Nam Bá nên biết.
Nam Ngự là chú của Nam Bá, là cậu hai nhà họ Nam.
Mặt Lâm Tiểu Như tái nhợt, cô ta không dám tin vào tai mình.
Người đàn ông mà Ngũ Vận Uyển kết hôn không phải là một kẻ bần cùng đến cả nhẫn kim cương cũng không mua nổi sao? Tại sao lại là Nam Ngự!
Cô ta chẳng quan tâm đến việc đo đạc váy dạ hội gì nữa mà cầm túi lao ngay xuống dưới, ngồi vào trong xe và quát to: “Lập tức đi đến tòa soạn Trào Lưu cho tôi!”
Sau khi đến tòa soạn, Lâm Tiểu Như xông thẳng lên tầng, nữ lễ tân luống cuống hỏi cô ta tìm ai, cô ta bực mình nói luôn: “Tôi tìm tổng biên tập của các cô, tôi là vợ chưa cưới của anh ấy.”
Nhân viên lễ tân nghe thấy thế thì lập tức dẫn Lâm Tiểu Như đi tìm Nam Bá.
Lâm Tiểu Như vừa mới bước vào phòng làm việc của Nam Bá, cùng lúc đó Ngũ Vận Uyển cũng được Dương Tá đưa đến tòa soạn.
Ngũ Vận Uyển vừa về đến tòa soạn đã phát hiện ra bầu không khí rất là kỳ lạ.