Editor: Annneee
Vì tập phác thảo và bút vẽ sẽ được coi là hai vật nên tôi do dự một chút mới quyết định giao điện thoại cho Cố An giữ hộ. Anh ta đã ở chung với tôi suốt thời gian qua, nếu có việc quan trọng gì cũng sẽ thông báo cho tôi như vậy.
Khi Đậu Khang thấy tôi giao điện thoại ra cứ như thể thấy được 10 kỳ quan lớn của thế giới vậy, giật mình hỏi: "Giờ xã hội còn có người thoát khỏi sự khống chế của điện thoại hả?"
Chử Tân Hải: "Không sao đâu, chú cho cháu mượn điện thoại của chú mà chơi."
Đậu Khang nghe thấy thế liền giả bộ đưa điện thoại giao cho quản lí của mình. Chử Tân Hải đập một phát vào lưng anh ta, cười mắng: "Cậu đừng có mơ."
Đậu Khang rên rỉ một tiếng: "Do tôi già rồi, không có ai thương cả."
Du Giai Thụy từ bên cạnh chém nhát dao: "Không liên quan đến tuổi tác, chủ yếu là ngoại hình đó."
Đậu Khang sờ cằm, vuốt cổ họng mình: "Người ta cũng có kém gì đâu."
Kéo đến mấy lời phỉ nhổ liên tiếp.
Dì Lâm cao giọng gọi: "Một phút cuối cùng."
Đem món đồ cuối cùng là nút bịt tai, tôi đã sửa soạn đầy đủ. Vừa ngẩng lên thì thấy camera đang nghiêng nghiêng giữa không trung, không kìm được mà đưa mắt nhìn thợ quay phim.
Thật sự rất khó để nhắm mắt làm ngơ trước vật thể to như vậy, chưa kể đến xung quanh có rất nhiều ánh mắt đang theo dõi mình làm tôi khá khó chịu, cứ như mình là con khỉ trong sở thủ vậy.
Thợ quay phim đối diện thấy tôi ngẩn người liền làm dấu hiệu tay nhắc tôi đi tiếp xúc với các khách mời khác.
Tôi nhấc túi vải dày lên, nghe thấy dì Lâm hô "Đến giờ rồi", đạo diễn Hầu bắt đầu tiến lên kiểm tra lần lượt tránh giấu thêm mấy món đồ mang theo.
Vừa kiểm tra là mất nửa giờ, có giấu cả đế giày, mũ,... Camera quay được rõ hành động giấu đồ của họ nhưng họ vẫn nghiêm túc chơi giấu giếm.
Tôi là người ngoài cuộc, không cân đo đong đếm gì, tôi trải đồ ra rồi ngồi lên vali chờ đến lượt tiếp theo.
Khi kiểm tra Mục Hạo Viêm, tôi thấy anh ấy đặt bức tranh của tôi vào túi vải, trong lòng hơi tự hào, khóe miệng tôi cũng cong lên.
Nụ cười vừa xuất hiện thì tôi nghe thấy Doanh Lãnh nói: "Em trai nghĩ gì mà cười vui vẻ thế?"
Mấy người đang vây quanh Mục Hạo Viêm đều quay lại nhìn tôi, tôi không kịp thu lại nụ cười, đối mắt với Mục Hạo Viêm. Mục Hạo Viêm không thèm né tránh cứ thế im lặng nhìn tôi, đôi mắt đen phản chiếu ánh đèn như một vực sâu thẳm đầy sao.
Tôi thu lại nụ cười, trả lời bình tĩnh: "Tôi đang nghĩ nên ăn gì vào bữa tối."
Chử Tân Hải nói tiếp: "Dịch Ân đang tuổi lớn nên đói bụng nhanh."
Doanh Lãnh tinh nghịch nói: "Thực ra tôi muốn mời mọi người cùng ăn bánh tự tay tôi làm, em trai nếu muốn có thể nếm thử nha."
Cô ta vừa nói vừa cầm túi giấy, trên túi buộc một cái nơ hồng nhạt.
Dì Lâm giơ loa nói: "Cho dù giờ ăn xong thì vẫn tính là một đồ vật nha, không thể thay đổi."
Thủ đoạn nhỏ của Doanh Lãnh bị vạch trần, ảo não giậm chân, mặt sưng lên mà nói: "Có thể vào bụng mọi người cũng là sứ mệnh của nó."
Đậu Khang không ngừng khen ngợi cô thiện lương, thậm chí còn nghĩ về đội dưới tình trạng giới hạn vật phẩm.
Miệng mọi người đều nói "Ăn ngon" nhưng chỉ cầm một cái trên tay, thậm chí Du Giai Thụy chỉ cầm một nửa cái.
Mục Hạo Viêm cầm bánh mà không ăn, không biết từ bao giờ anh ấy đã đứng sau tôi, khí nóng phả vào tai tôi mỗi khi mở miệng.
"Hôm nay không có thời gian ăn bữa tối, cậu ăn chút lót bụng."
Tôi vừa định quay đầu, anh ấy đã lướt qua tôi đi về phía Chử Tân Hải, chiếc bánh trên tay như ảo thuật mà biến mất.
Cuối cùng, tí bánh quy rơi vào tay tôi, công bằng mà nói nó khá ngon, tôi bụng đói ăn vào rất thơm.
Doanh Lãnh thấy tôi ăn không ngừng, cô ta tỏ vẻ hài lòng: "Em trai có khẩu vị thế nào, lần sau chị làm tiếp cho nha."
Cách đây không lâu chúng tôi mới cãi nhau mà giờ cô ta đã tỏ ra thân thiết như chị em ruột.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, tôi không thể làm xấu mặt cô ta nên trả lại "socola" nhưng Cố An đang đứng trong đám đông xa xa, mặt mũi lại đen sì.
Nước da anh ta vốn dĩ đã đen, giờ sầm mặt trông lại càng đen, trông giống hệt Bao Công, nhìn rất buồn cười.
Tôi ngẫm nghĩ mới hiểu tại sao mặt anh ta đen sì như vậy. Trước đó tôi chỉ đưa quà cho Mục Hạo Viêm, giờ Doanh Lãnh lại đưa một phần quà mà tất cả mọi người đều nhận được, so sánh hai bên rõ ràng tôi có vẻ nhỏ mọn hơn.
Doanh Lãnh muốn mượn tôi để tạo ấn tượng tốt, tôi ăn một túi bánh quy của cô ta, tiện thể quan sát phản ứng của mọi người xung quanh, thật ra vụ mua bán này không thiệt thòi.
Mà lời này tôi cũng không nói với Cố An, nhìn người khác tức giận thay tôi thú vị hơn quay chương trình nhiều.
Mục Hạo Viêm nói không đúng, không có mục "ăn tối" trong lịch trình hoạt động, chúng tôi cất hành lý và nghỉ ngơi 5 phút trước khi bước vào phân đoạn chơi game.
Dì Lâm cầm 3 chiếc thẻ trong tay, lớn tiếng tuyên bố quy tắc trò chơi: "Tổng cộng chúng ta chơi ba hiệp, người đầu tiên và người cuối cùng sẽ tự động ghép đôi, nếu cả hai lượt đều giành được vị trí đầu thì người thứ nhất sẽ được ưu tiên lựa chọn một trong hai người đứng cuối để tạo nhóm. Nếu hai lần đều đứng cuối cùng thì không có quyền lựa chọn, người thứ hai từ dưới lên sẽ ghép với người thứ nhất."
Tuyên bố xong quy tắc, dì Lâm cười xấu xa nói: "Tôi đã nói tôi sẽ không để cho mọi người tự do xếp đội đâu."
Bà mở thẻ thứ nhất ra - Khoảng khắc tim rung động.
Trong 60 giây ai làm nhịp tim đạo diễn Hầu tăng nhiều nhất sẽ chiến thắn, không giới hạn phương pháp.
"Vòng tay Sport có thể đo chính xác nhịp tim, mời mọi người làm tim của đạo diễn Hầu rung động."
Mặt đạo diễn Hầu không thay đổi ngồi vào ghế, tay phải giơ lên quảng cáo đồng hồ, cả người không động đậy.
Người làm đầu tiên là Du Giai Thụy, cô ấy mạnh dạn bước đến trước mặt đạo diễn Hầu, đưa tay lướt qua lỗ tai anh ta, hơi thở thơm như hoa lan.
"Anh Viên, anh thấy tôi đẹp không?"
Đạo diễn Hầu im lặng, nhịp tim rất thật thà tăng lên 116.
Đậu Khang ồn ào nói: "Anh Viên, nhịp tim anh đập nhanh hơn chút nữa là anh phải về nhà quỳ bàn giặt đó."
Cậu ta vừa nói xong, con số trên màn hình bõng nhiên nhảy tới 121, đúng là sợ vợ.
Du Giai Thụy nhận được trợ giúp, trên môi nở nụ cười, kéo tay anh lần nữa: "Chị dâu hiểu được mà."
Đạo diễn Hầu lập tức rụt tay lại, nhịp tim lơ lửng giữa 118-121.
Đậu Khang là người thứ hai, cậu ta đi theo con đường hài hước, làm đủ mặt xấu nhưng số cao nhất chỉ có 119.
Người thứ ba là Chử Tân Hải, ông mở ra một đường riêng và kể một câu chuyện ma nhưng tốn nhiều thời gian để dựng cảnh quá, hết giờ vẫn chưa kể đến đoạn đáng sợ, cuối cùng nhạn được điểm siêu thấp 108.
Đậu Khang an ủi ông: "Thứ nhất từ dưới lên cũng ổn, có thể chung đội với mỹ nữ."
Doanh Lãnh làm nũng tỏ ra đáng yêu lấy được 126, tạm thời đứng nhất.
Còn lại tôi và Mục Hạo Viêm.
Tôi cọ vào anh ta, nhỏ giọng hỏi: "Anh có thể lấy được nhất từ dưới lên không?"
Mục Hạo Viêm bất ngờ hỏi lại: "Cậu có tự tin được đầu tiên à?"
"Nói ra có thể anh cũng không tin nổi," Tôi nói: "Đôi khi tôi có thể làm người ta cực kì tức giận."
Mục Hạo Viêm nhìn tôi thật lâu, bất đắc dĩ nói: "Tôi tin."
Giọng điệu đó cứ như chúng tôi đã quen từ rất lâu rồi, trời mới biết chúng tôi mới chỉ nói mấy câu qua Wechat.
Dì Lâm hỏi hai người chúng toi ai trước, Mục Hạo Viêm bước lên: "Tôi trước đi."
Tôi nhìn theo bóng lưng rộng rãi của anh ấy, trong lòng hiểu rõ đây là hành động thể hiện anh ấy tin tôi.
Giờ nhịp tim của đạo diễn Hầu ổn định ở 95, dì Lâm ra hiệu Mục Hạo Viêm có thể bắt đầu lúc nào cũng được.
Mục Hạo Viêm mở lời: "Anh Viên, anh nhắm mắt lại và nghe lời tôi, tưởng tượng anh đang nằm trên một thảo nguyên xanh rộng lớn, hương cỏ xanh lan chìm trong hơi thở, trên đầu là bàu trơi xanh nhạt, gió mát từ từ thổi qua..."
Anh cố ý đè thấp giọng, giọng nói khàn khàn từ tinh không nhanh không chậm nghe rất thoải mái, một phút bỗng nhiên qua rất nhanh.
Đạo diễn Hầu ngây người mở mắt, không hiểu sao nhịp tim dừng ở 101.
Đậu Khang phản ứng rất nhanh: "Không ngờ Hạo Viêm là người cuối cùng nha." Lúc cậu ta nói câu này, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía Doanh Lãnh, ý tứ của lời này thể hiện rất rõ ràng.
Doanh Lãnh vén tóc ra sau, vẻ mặt không giấu được vui vẻ.
Mục Hạo Viêm làm như không thấy gì: "Tôi chỉ muốn lập đội sớm hơn thôi."
"Aiss, anh hùng khó qua ải mỹ nhân," Chử Tân Hải nói với tôi: "Cháu cứ lập đội với chú này."
Tôi từ chối cành oliu của ông ấy.
Đạo diễn Hầu bị Mục Hạo Viêm thôi miên suýt ngủ quên, chưa kịp tĩnh tam lại để chờ tôi kết thúc vòng chơi đầu tiên.
Bắt đầu tính giờ.
Tôi đưa một tay đến trước mặt: "Anh Hầu, tôi đồng ý giảm giá cho anh, chỉ 499 thôi."
Đạo diễn Hầu hít một hơi, nhịp tim lên tới 129.
Thấy anh ta không nắm lấy tay mình, toi quan tâm mà rút về: "Anh đừng kích động, không tốt cho tim."
Đạo diễn Hầu gằn từng chữ: "Cảm, ơn, cậu, đã, quan, tâm."
Tôi nói: "Không có gì cả, dù sao anh cũng là trưởng bối."
Con số nhảy vọt lên 133, tôi thoải mái đạt được số một, làm mọi người kinh ngạc thốt lên.
Đậu Khang tò mò hỏi: "499 là gì thế?"
Đạo diễn Hầu mang khuôn mặt tang thương trầm giọng trả lời: "Là sự chênh lệch giữa người và người."
Đậu Khang: "..."