Gió biển quét qua bãi cát, cát cuốn lên không tính là lớn, mà thanh âm của đầu gối và bãi cát ma sát rõ ràng không lớn, lại dường như từng chút từng chút đều gõ vào trong tim của chính mình. Ông Lẫm Nhiên quay đầu qua, nhìn vào con mắt mang theo ý cười của Tư Hướng Nhan, lại không có dũng khí trốn tránh nữa.
"Haha, Tư Hướng Nhan, không ngờ ngươi cũng có ngày này, thế nào? quỳ ở trước mặt ta có phải để ngươi rất khuất nhục? ngươi thì nên bị đối đãi như vậy, xem ngươi sau này còn dám kiêu ngạo không!" Trình Luân lúc này hiển nhiên đã không có bao nhiêu lý trí, hắn từ trên cao nhìn xuống nhìn theo Tư Hướng Nhan nhấc chân dùng sức đạp ở trên người cô, Tư Hướng Nhan vẫn cứ khơi lên khóe môi, thậm chí nụ cười trên mặt cũng chưa từng rút đi.
"Ngươi cười cái gì? bây giờ ngươi vẫn có sức lực cười? ngươi làm sao cũng không nghĩ đến có ngày sẽ bị ta đạp ở dưới chân chứ? hả?" Thấy hành động của Trình Luân, Long Vọng đã kiềm chế không nổi đi ra mấy bước, phát hiện phản ứng của anh ta, Trình Luân vội vàng kéo lấy Ông Lẫm Nhiên ở một bên che ở phía trước mình, đồng thời móc ra cây súng khác trong ngực nhắm ngay Tư Hướng Nhan.
"Nghe nói ngươi rất thích công cụ này của ta, lúc trước ta vẫn không tin, nhưng ta không ngờ ngươi lại có thể nguyện ý vì nó mà chết. Ông Lẫm Nhiên a Ông Lẫm Nhiên, coi như ta không nuôi không ngươi, không ngờ loại rác rưởi ngươi đây cũng có một chút xíu tác dụng. Sớm biết ta thì nên lợi dụng ngươi làm càng nhiều việc, mà không phải lãng phí tài nguyên tốt như vậy, có phải không?"
"Nhưng mà, hai nữ nhân các ngươi có thể chơi ra cái gì, thật là ghê tởm, cực kì ghê tởm. Tư Hướng Nhan, nghĩ chắc cha ngươi ở trên trời có linh, thấy được ngươi hôm nay vì một nữ nhân quỳ ở trước mặt ta, vì một nữ nhân từ bỏ cả Tư gia, chắc sẽ bị tức chết thêm lần nữa ch" Trình Luân vừa nói, phát ra nụ cười điên cuồng đắc ý mà dữ tợn, nhưng hắn đã đi vào đường không lối thoát, nhưng tất cả người lại không thể làm gì hắ
"Em sợ không?" Thời điểm này, Tư Hướng Nhan bổng nhiên mở miệng, hiển nhiên không phải nói với Trình Luân, mà là hỏi Ông Lẫm Nhiên. Hai người yên lặng nhìn đôi bên, dường như thời gian lại trở về cái ngày đã từng sống chung với nhau. Tư Hướng Nhan nhớ được rất rõ, hai người thích nhất chính là ở trong tối ôm nhau. Chính mình có chút lo sợ, cơ thể luôn là lạnh, mà Ông lại dường như có sức sống dùng không hết, thân thể nóng nóng mềm mềm để người ta nhịn không được muốn ôm lấy nàng.
Khi mùa đông lạnh, hai người ôm nhau vào giấc ngủ, Tư Hướng Nhan mỗi lần tỉnh lại cơ hồ đều sẽ thấy được Ông Lẫm Nhiên nằm ở đối diện chăm chú nhìn mình. Có lẽ không nghĩ đến chính mình sẽ đột nhiên mở mắt, nàng hoàn toàn không có bất cứ phòng bị nào, sủng nịch và ôn nhu trong mắt kia thì toàn số rơi vào trong lòng mình như vậy. Khi Tư Hướng Nhan ẩn nhẫn có một loại cảm giác đó, Cô và Ông Lẫm Nhiên sẽ luôn đi tiếp. Vì trên thế giới này không có ai sẽ dùng ánh mắt chuyên chú như vậy nhìn cô, dường như phải đem linh hồn đều trở thành chính mình.
Tuy họ trãi qua nhiều như vậy rồi cũng tạo thành tổn hại cho đôi bên, nhưng ánh mắt của Ông Lẫm Nhiên không cách gạt người. Hai con ngươi nâu mỗi lần nhìn mình, cho dù chưa từng tùy ý yêu trái lại chuyển biến tình cảm càng thêm sâu sắc. Đè nén, che giấu, để Tư Hướng Nhan khó chịu lại thương tâm.
"Tốt, thật tốt, không ngờ ở thời điểm này các ngươi còn có tâm trạng ở đây liếc mắt đưa tình? haha, nếu các ngươi muốn chung một chỗ, ta thì thành toàn các người!" Trình Luân vừa nói, sát ý trong mắt thăng lên. Hắn cười đạp Tư Hướng Nhan trên đất, nhưng mà, đau đớn đến từ phía sau lại để hắn không cách cười ra. Máu tươi thuận theo khóe miệng chảy xuống, Trình Luân mở to mắt, quay đầu nhìn Lạc Kỳ đem súng ném trên đất, làm sao cũng không ngờ công cụ bị mình khống chế sẽ ở thời điểm này phản bội hắn.
Trong nhất thời, Trình Luân chỉ muốn loại trừ Tư Hướng Nhan, dẫn cô cùng lót xác cho mình, hắn dùng một tia sức lực cuối cùng muốn kéo cò súng. Nhưng không biết làm sao, phát súng kia của Lạc Kỳ trực tiếp xuyên qua buồng tim của hắn, đến mức hắn mới có ý nghĩ nổ súng, thì đã không có hô hấp.
"Chị có sao không" giải quyết phiền phức lớn Trình Luân này, Long Vọng chờ người cùng nhau tiến lên, rất nhanh liền đem tàn dư xót lại của Trình gia thanh trừ đi, duy chỉ để lại Lạc Kỳ. Thấy Tư Hướng Nhan có chút chật vật đứng dậy, Ông Lẫm Nhiên thu lại tay muốn đỡ cô, nhẹ tiếng hỏi ra
"Không sao, em có bị thương không?" Tuy sắc mặc của Ông Lẫm Nhiên vẫn không tệ, nhưng Tư Hướng Nhan vẫn là lo lắng
"Không, chị..."
"Hướng Nhan, em có sao không? Anh thật sự rất lo lắng cho em, vẫn may hắn chưa làm ra chuyện càng quá mức" thời điểm này, chỉ còn lại Lạc Kỳ mở miệng, hắn nặng tình nhìn Tư Hướng Nhan, lo lắng đầy mặt. Nhìn thấy cảnh này Ông Lẫm Nhiên hơi cau mày, lại cũng không nói cái gì. Nàng cúi đầu nhìn thi thể của Trình Luân, vốn dĩ cho rằng nam nhân này sau khi chết đi chính mình sẽ vui mừng, sẽ cảm thấy hoàn thành một nhiệm vụ hoặc sứ mệnh, nhưng thật không ngờ, trong lòng nàng lại không có bất cứ rung động nào
Nam nhân chết đi này là cha ruột của nàng, lại là thủ phạm hại chết mẫu thân. Nàng luôn đều muốn tận tay giết Trình Luân, mà nay tuy là người khác ra tay, nhưng chung quy là hoàn thành niệm tưởng luôn cho đến nay. Có lẽ, quan hệ của nàng và nam nhân này cũng kết thúc ở thời khắc hắn chết. Ở trên đời này, nàng chỉ có bản thân nàng rồi.
"Hướng Nhan, anh muốn đơn độc nói chuyện với em, được không?" Thấy người vây quanh, Lạc Kỳ có chút khẩn cầu nói. Tư Hướng Nhan nhìn dáng vẻ thành khẩn của hắn, phục hồi tinh thần liếc mắt với Long Vọng và Chung Cẩn Lan, hai người gật gật đầu, dẫn người đi xa.Thấy họ rời khỏi, Lạc Kỳ hãy còn cười, trực tiếp liền xoay người ôm lấy Tư Hướng Nhan, tự nhiên cũng không phát hiện Long Vọng và Chung Cẩn Lan đi mà trở lại, dẫn theo một ít người trốn ổ nơi xa.
"Hướng Nhan, mấy ngày này không gặp, anh thật sự rất nhớ em, vừa rồi thấy được em bị Trình Luân, anh hận không thể đem hắn ngàn đao vạn quả." Lạc Kỳ nói lời hắn tự cho là nặng tình, lại ở trong lòng phân tích chuyện chính mình bây giờ nên làm. Trình Luân chết rồi, chỗ dựa của hắn cũng mất rồi. Hiện tại chỉ có lần nữa ôm lấy đùi Tư Hướng Nhan, hắn mới có đường đông sơn tái khởi, hắn quá đủ rồi.
"Lạc Kỳ, ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì, cũng biết ngươi bàn tính cái gì. Thấy ngươi giúp ta việc này, ta không giết ngươi, nhưng trấn Đồng Hỗ đã không có chỗ đặt chân của ngươi rồi."
"Tư Hướng Nhan, em đây là ý gì? em không phải từng nói muốn anh giúp em tính kế Trình Luân, em thì sẽ lần nữa cùng anh chung một chỗ sao?"
Nghe thấy lời của Tư Hướng Nhan, Lạc Kỳ kinh ngạc nhìn cô, căn bản không nghĩ đến đối phương sẽ qua cầu rút ván, đem bộ dáng của Lạc Kỳ thu ở trong mắt, Tư Hướng Nhan khinh thường cười một cái, lắc đầu lui ra.
"Lạc Kỳ, ngươi vẫn nhớ được sau khi chúng ta gặp lại ngươi nói cái gì không? ngươi nói, ta thay đổi quá nhiều, ta bây giờ là người thế nào, trong lòng ngươi chắc có đáp án rồi. Ta đối với ngươi như vậy, chỉ có thể nói rõ ngươi tự làm tự chịu."
"Em căn bản sẽ không buông tha anh, có đúng không?" Nghe Tư Hướng Nhan trả lời, Lạc Kỳ trầm mặt xuống, hắn chung quy đấu không lại Tư Hướng Nhan, cuối cùng không cách thắng qua nữ nhân này. Sát ý trong mắt cô rất rõ ràng, căn bản không đè nén. Trên miệng nói sẽ buông tha chính mình, nhưng thủ hạ của cô sẽ không, chính mình suy cho cùng vẫn là con đường chết..
"Có những chuyện không cần nói rõ, Lạc Kỳ, khi ngươi đối với em ấy như vậy, thì nên biết hậu quả rồi." Tư Hướng Nhan vừa nói, xoay người đi hướng bãi cát ở một bên khác. Đứng ở nơi xa, Chung Cẩn Lan và Long Vọng đem đối thoại của họ dừng ở trong mắt, hai người nhìn rồi nhìn đồng dạng tránh Ông Lẫm Nhiên ở một bên, đều biết hàm nghĩa trong lời của Tư Hướng Nhan.
Nhưng mà, thì ở lúc này, Chung Cẩn Lan phát hiện ánh mắt của Ông Lẫm Nhiên bổng nhiên thay đổi khác thường. Thấy nàng nhanh chóng chạy qua, mà Lạc Kỳ ở một bên kia đã rút ra con dao giấu lại đâm đến hướng Tư Hướng Nhan. Người sau cảm thấy được sát ý, đang móc ra súng giữa eo chuẩn bị bắn, lại bị Ông Lẫm Nhiên che chở ngã ở trên đất, mà con dao của Lạc Kỳ thuận theo cánh tay của nàng lướt qua, Tư Hướng Nhan ở sau đó nổ súng, viên đạn không hề do dự xuyên thấu mi tâm của Lạc Kỳ.
"Em thế nào rồi? vết thương có đau không, tại sao...phải như vậy?" Tư Hướng Nhan không ngờ Ông Lẫm Nhiên xông qua che chở mình, dẫu cho ở loại thời điểm này vẫn là một lòng một ý vì cô, thậm chí trong lúc té ngã còn dùng tay che lấy đầu của mình. Ngay sau động tác té ngã vừa rồi, tóc giả của nàng đội rơi ở trên đất, tóc dài màu đen rơi xuống. Rõ ràng rối loạn, lại rực rỡ chói mắt.
Mà vấn đề của mình cũng không có được hồi đáp của Ông Lẫm Nhiên, theo đó mà đến lại là nụ hôn của đối phương. Cánh môi bị vật mềm hơi lạnh phủ lên, vẫn cứ ôn nhu thân mật như vậy. Nhìn theo hai mắt thanh thiển (trong suốt và cạn) của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan vẫn muốn nói cái gì, nàng lại lắc lắc đầu, ra hiệu cô đừng mở miệng.
"Tư Hướng Nhan, thực ra mấy lời này, em rất lâu thì muốn nói với chị rồi, không ngờ kéo dài đến bây giờ mới có cơ hội nói với chị. Em cũng không phải người dũng cảm gì, nhát gan yếu đuối, cũng rất ích kỉ. Khi đi học bị khi dễ, thậm chí mỗi ngày đều e ngại ngày thứ hai bắt đầu. Nếu như không phải cô bé kia xông vào thế giới của em, em nghĩ em căn bản kiên trì không đến bây giờ."
"Em đều luôn đang theo đuổi chị, không ngừng theo đuổi, cuối cùng quên dừng lại nghỉ ngơi. Chị không từ mà biệt, đem em quên sạch sẽ. Tuy trong lòng chán nản đến muốn chết, em vẫn là không muốn từ bỏ chị. Bây giờ nói ra, vẫn may em không có từ bỏ, nếu không cũng sẽ không có một đoạn hồi ức trân quý như vậy đối với em mà nói có thể giữ lại cả đời."
"Ây, em lại cứu chị một lần rồi, nụ hôn vừa rồi chính là khen thưởng cho chị đó."
Hết chương 99:
Ps: hết ngược thân, buồn