"Lạnh...rất lạnh...Nhan Nhan...thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Mở mắt nhắm mắt đều là tối om vươn tay không thấy năm ngón, đau đớn quanh quẫn ở quanh người kích thích tới lui đại não, phần giày vò này đứt quãng không ngừng nghỉ, lúc thì mạnh mẽ lúc thì suy yếu. Không có người nào nguyện ý đến giúp đỡ nàng, mà Tư Hướng Nhan, càng không thể xuất hiện ở trước mặt mình.
"Rất đau, Nhan Nhan, em rất đau." Cuộn tròn cơ thể lại với nhau, Ông Lẫm Nhiên nằm ở trên đất, thấp giọng thì thầm tên của Tư Hướng Nhan, dường như làm như vậy thì có thể giảm nhẹ đau khổ. Có lẽ là thượng đế nghe được cầu nguyện của nàng, căn phòng tối đen dần dần xâm nhập từng trận hơi sáng, một cánh cửa xuất hiện trước mắt, mà chùm sáng đang từ chỗ đó khuếch tán đến bên cạnh mình.
Ý lạnh từ từ bị đuổi tan, nhìn theo người đẩy cửa mà vào, Ông Lẫm Nhiên lăng lăng nhìn theo, ngay cả hốc mắt bị nước mắt che đậy cũng mơ hồ không biết. Rõ ràng hôm qua mới gặp mặt, nhưng mà bây giờ gặp, lại giống như cách 18 năm lâu như vậy. Cô thì giống như cái gì cũng không từng phát sinh qua, thản nhiên cười với mình, cho dù nụ cười rất nhạt, nhưng trong mắt lại tràn đầy ôn nhu, mà phần ôn nhu kia, để chính mình không thể thoát khỏi.
"Nhan...Nhan Nhan..." Hướng đến Tư Hướng Nhan vươn tay ra, tiếp theo thân thể liền được đối phương ôm lên. Họ cũng không có mặc quần áo, khiến thân thể chặt chẽ dán lại với nhau. Khi gò má được bàn tay ấm áp của Tư Hướng Nhan vuốt lấy, Ông Lẫm Nhiên ôm chặt lấy nàng, hận không thể chết đuối ở trong mảng ấm áp này.
"Cực khổ em rồi." Lúc này, Tư Hướng Nhan cuối cùng mở miệng ra, cô nghiêng người hôn lên trán của mình, mang đến xúc cảm mềm mại hơi lạnh, khí tức cũng mỹ lệ không gì sánh được. Ông Lẫm Nhiên khó nhịn được hô hấp lấy, dùng thân thể ma sát với Tư Hướng Nhan, dường như con thú nhỏ tìm cầu cứu cánh môi của Tư Hướng Nhan, lại bị đối phương đảo khách làm chủ, chiếm giữ tất cả quyền chủ đạo.
"Nhan Nhan...Nhan Nhan...em nhớ chị...chị rất lâu không có từng ôm em như vậy, em...ân..."
"Chỗ đó của em rất nóng, chỉ là một nụ hôn mà thôi, thì như vậy rồi sao?" Ngón trỏ cùng ngón giữ song song mà vào, xuyên xỏ thân thể nhu nhược mà tràn đầy khát vọng kia, nhìn theo Ông Lẫm Nhiên thừa nhận không nổi nắm chặt ga giường, Tư Hướng Nhan chu đáo hôn lấy thân thể run rẫy của nàng, chậm rãi bắt đầu rút ra tiến vào.
"Không phải, Nhan Nhan...em làm sai rất nhiều chuyện, để chị rất tức giận, em cho rằng chị hận em rồi, cũng không muốn em nữa...ân...em có phải để chị rất thất vọng không?" Ông Lẫm Nhiên vừa nói, ngẩng đầu nhìn theo gương mặt cười của Tư Hướng Nhan, trời mới biết nàng có bao nhiêu hoài niệm thời khắc hai người thân mật như vậy, nàng vốn cho rằng cả đời này cũng không cách thấy được Tư Hướng Nhan cười với mình một cái nữa, nhưng hiện tại, cô không chỉ cười với mình, còn ôn nhu đối đãi chính mình như vậy, để Ông Lẫm Nhiên cảm thấy người ở nơi thiên đường.
"Không trách em, chị làm sao sẽ trách em chứ? Nhiên Nhiên, cứ lưu lại ở đây, để chị luôn chăm sóc em, có được không?" Ngữ khí của Tư Hướng Nhan là trước giờ chưa có dịu dàng ôn nhu, sau khi Ông Lẫm Nhiên nghe qua lại lạnh cả người. Nhìn theo gương mặt của con người trước mặt để mình quen thuộc, Ông Lẫm Nhiên cười khổ, đong đưa vòng eo, ôm lấy đối phương.
"Cô không phải Nhan Nhan, chỉ là một mặt yếu đuối vô năng của tôi, có lẽ nói là ảo giác của tôi tạo ta. Cô hy vọng tôi lưu lại đây, đúng không?" Ông Lẫm Nhiên thấp giọng nói ra, dù cho trên mặt mang theo nụ cười, hốc mắt lại đã trở nên đỏ ửng.
"Thật giả thì thế nào, cứ lưu lại đây bên chị không được sao? Nhiên Nhiên, chị sẽ rất ôn nhu với em, chúng ta cũng sẽ rất hạnh phúc mãi mãi ở bên nhau."
Chuyện đã đến thế, nhưng 'Tư Hướng Nhan' lại vẫn là muốn giữ lại Ông Lẫm Nhiên, cô cúi người hôn cổ của nàng, ở phía trên nhẹ nhàng liếm láp, đóng xuống từng dấu vết hồng. Ông Lẫm Nhiên phát ngẩng nhìn trần nhà, mặc cho 'Tư Hướng Nhan' đối với nàng như vậy, trong lòng lại không cách nóng lên nữa, thân thể bị tiến vào cũng khô cạn như sa mạc.
"Chị ấy rất ít kêu tôi Nhiên Nhiên, mà là thích kêu tôi cả họ lẫn tên. Có lẽ người khác cảm thấy kêu như vậy rất xa lạ, nhưng chỉ có tôi biết, khi chị ấy kêu tên của tôi, ánh mắt có bao nhiêu chuyên chú. Cô không phải chị ấy, cũng không thể trở thành chị ấy, cô chỉ là sự yếu đuối trong lòng tôi mà thôi. Nếu như tôi lựa chọn cô, chính là đem chị ấy đưa vào nguy hiểm, thật xin lỗi, tôi làm không được."
"Nga? trở về, em tự hỏi lòng mình, em thật sự muốn trở về sao? cô ấy không tín nhiệm em, thậm chí dùng tính mạng của em để thay cô ấy tẩy trắng, có lẽ sau này cũng sẽ không tha thứ cho em. Vừa rồi giữa hai chúng ta làm tất cả, em rất có thể cũng không có được nữa, như vậy cũng được sao?" Lúc này 'Tư Hướng Nhan' hiển nhiên vẫn không muốn từ bỏ, thấy cô chậm rãi di chuyển xuống, nụ hôn nóng bỏng thuận theo xương quai xanh của mình đến trước ngực, lại lướt qua bụng dưới, chuẩn xác rơi ở giữa chân mình. Ông Lẫm Nhiên hít sâu một hơi, cánh tay run rẫy đem cô đẩy ra.
"Cô nói những chuyện này, tôi lại làm sao không hiểu chứ, như vậy thì thế nào? tôi chỉ muốn bảo vệ chị ấy, để tất cả chuyện chị muốn làm đều thuận lợi. Nếu như là làm vì chị ấy, muốn tôi vứt bỏ cái gì cũng được. Cô đi đi, tôi mãi mãi cũng không cần cô, mãi mãi cũng không" ngay sau đó bóng người trên thân càng ngày mờ nhạt, cuối cùng biến mất không thấy. Nhìn theo túi dịch truyền ở phía trên, cùng với Chung Cẩn Lan và Chung Cẩn Du bên người, Ông Lẫm Nhiên theo ý thức động rồi động tay phải, lại phát hiện vật quan trọng nhất của mình lại không có ở bên trong.
"Khụ...nhẫn..." Cổ họng giống như bị dao rạch đau, Ông Lẫm Nhiên nhìn Chung Cẩn Du, rất nổ lực muốn hỏi nhẫn của mình ở đâu. Chung Cẩn Lan tựa hồ nhìn hiểu ý của nàng, liền mang chiếc nhẫn hôm qua cất tốt móc ra, để trong tay nàng.
"Cô đang tìm nó?"
"Ân."
Thấy chiếc nhẫn của mình không có quăng mà là bị Chung Cẩn Lan cầm đi, Ông Lẫm Nhiên yên tâm lại, thần trí lần nữa hoảng hốt lên, lại gắng gượng không có ngủ đi. "Khoảng cách ra tòa, còn có bao lâu? Ông Lẫm Nhiên không biết chính mình hôn mê mấy ngày, nếu Chung Cẩn Du và Chung Cẩn Lan đã còn ở đây, thì nói rõ mình tỉnh lại không tính là quá muộn.
"Ngày mai ra tòa, hiện tại là buổi tối, cô vẫn có thể nghỉ ngơi một chút." Người nói là Chung Cẩn Du, cô ấy bưng một ty nước nóng qua, đưa đến bên miệng của Ông Lẫm Nhiên.
"Được, ngày mai tôi sẽ tham gia, vẫn làm theo như lúc trước nói, đem tất cả tội trạng nhận lấy. Tôi cũng hy vọng mọi người có thể nói được làm được, sau đó, có thể đưa tôi ra ngoài."
"Người Tư gia tự nhiên sẽ giữ lời hứa, sẽ không giống như Ông cảnh quan như thế, bội tín quên nghĩa." Chung Cẩn Lan cuối cùng vẫn là không cách thiện ý đối đãi Ông Lẫm Nhiên, thường xuyên châm chọc mấy câu, cảm thấy thoải mái mới chịu thôi.
"Các người yên tâm, tôi sẽ không chạy, cũng sẽ không lâm trận thay đổi chủ ý. Suy cho cùng, chuyện tôi có thể làm vì chị ấy, đã không có bao nhiêu rồi."
"Cô biết thì tốt nhất, Cẩn Du, chúng ta ra ngoài đi."
"Ân, nhưng mà đợi một chút. Ông tiểu thư, tôi có mấy câu, muốn giao phó cho cô trước." Chung Cẩn Du vừa nói, từ từ đỡ lên Ông Lẫm Nhiên muốn ngủ, đồng thời kéo qua chiếc ghế ở một bên ngồi mép giường.
"Ông tiểu thư, không biết cô có rõ không, Dương Lạc Dương cảnh quan cùng là nội ứng cùng cô, cũng là người của Trình gia phái đi." nếu như nói Ông Lẫm Nhiên vừa mới còn cảm thấy buồn ngủ dị thường, thời khắc như vậy lại là tin tức này kinh động đến không cách ngủ. Nàng luôn đều đang suy nghĩ, tại sao mình cái gì cũng không có làm, nhưng Tư Hướng Nhan lại thân mắc phải hiểm cảnh, nếu như Dương Lạc cũng có vấn đề, như vậy tất cả đều có đáp án rồi.
"Chung tiểu thư, tôi cũng không biết chuyện, nhưng mà cô nói như vậy, tôi tựa hồ càng xác định cái gì. Nhan Nhan bị bắt, kỳ thực cũng không phải Trình gia gây nên đâu?" Ông Lẫm Nhiên vừa nói đến đây, nụ cười trở nên có mấy phần chua xót, từ khi xảy ra chuyện đến giờ, nàng nghĩ quá nhiều nguyên nhân Tư gia xảy ra chuyện, lại duy nhất không nghĩ qua là Tư Hướng Nhan chủ đạo. Nhớ đến đối phương ở trong tù đối với mình nhìn như không thấy, và ngày mai tất cả sắp xếp xong, Ông Lẫm Nhiên nhìn theo chiếc nhẫn trong tay, chậm rãi đem một chiếc khắc chữ 'yan' đeo trên ngón áp út.
"Ông tiểu thư, Tư gia rất cường đại, mà tôi sở dĩ nói cho cô biết chuyện này, là hy vọng cô có một chút lợi thế." Đem động tác đeo nhẫn của Ông Lẫm Nhiên nhìn ở trong mắt, Chung Cẩn Du không để ý ánh mắt cảnh cáo của Chung Cẩn Lan, vỗ vỗ bờ vai của Ông Lẫm Nhiên. "Cô ấy có chút do dự, mà phần do dự này càng nhiều, cơ hội của cô thì càng nhiều." Chung Cẩn Du nói xong, Chung Cẩn Lan đã mười phần bất mãn đem quả đấm quăng ở trên người cô ấy. Nhìn theo hai người họ cãi nhau ra ngoài, Ông Lẫm Nhiên khó có được cười ra.
"Nếu như em tặng chiếc nhẫn cho chị, chị vẫn nguyện ý để em bên chị không?"
Hết chương 74: