"Ông Lẫm Nhiên, tỉnh tỉnh, em ngủ rất lâu rồi." Gò má bị bàn tay hơi lạnh vỗ nhẹ lấy, tuy là kêu mình, lại càng giống như sờ an ủi. Mở ra hai mắt mông lung, người xuất hiện trước mắt quả thực là để chính mình nhớ nhung. Ông Lẫm Nhiên vui vẻ cười ra, vươn hai cánh tay ôm vòng lấy Tư Hướng Nhan, đem đầu dựa ở trên bờ vai của cô, ngửi lấy hương thơm đã lâu.
"Nhan Nhan, em rất nhớ chị."
"Nếu đã nhớ chị, tại sao không đến tìm chị?" Nhìn theo bộ dạng Ông Lẫm Nhiên làm nũng, Tư Hướng Nhan thương tiếc xoa lấy đầu của nàng, đem tóc dài màu đen của nàng từng chút chải xong. Vì chính mình từng nói thích bộ dạng tóc dài của em ấy, Ông Lẫm Nhiên liền thật sự không từng cắt tóc nữa, mà giờ, tóc này đã dài đến thắt lưng rồi.
"Em biết, Nhan Nhan không muốn nhìn thấy em, cho nên em cũng không dám đi tìm chị, thăm chị. Thế nhưng trong lòng nhớ chị nhớ đến rất mệt, cảm thấy cả hô hấp cũng trở nên nặng nề. Ôm chặt một chút nữa, có được không?" Ông Lẫm Nhiên nhẹ tiếng khát vọng, ngay cả bản thân nàng cũng quên đi mình tại sao sợ gặp Tư Hướng Nhan, hai người lại có bao lâu không có giống hiện tại từng ôm nhau như vậy nữa.
"Nguyên nhân em không dám gặp tôi, là vì em phản bội tôi. Từ khi bắt đầu, mục đích em tiếp cận tôi chính là vì hủy đi Tư gia." Bổng nhiên, cái ôm ấm áp trở nên có chút lạnh lẽo, mà ngữ khí của Tư Hướng Nhan cũng không vui vẻ hòa nhã nữa. Cho dù là được ôm, lại cảm thấy khoảng cách của hai người cách xa như ngàn núi vạn sông.
"Không...không phải như vậy, Nhan Nhan, em tiếp cận chị xác thực có mục đích, nhưng tổn hại chị lại không hề có liên quan. Bây giờ em hoàn toàn không biết nên làm sao, thậm chí không dám giải thích với chị cái gì. Em sợ chị hận em, lại càng sợ chị coi em là người qua đường mà quên đi. Chị muốn em làm thế nào, mới có thể đừng đối với em như vậy."
"Ông Lẫm Nhiên, cô nghe kĩ, tôi mãi mãi cũng sẽ không tha thứ sự phản bội của cô, trừ phi cô chết" tuy trong lòng sớm thì có chuẩn bị, nhưng nghe được Tư Hướng Nhan đích thân nói ra, Ông Lẫm Nhiên vẫn là cảm thấy không biết làm sao, nàng kích động nằm ở trên giường, nhìn theo Tư Hướng Nhan càng lùi càng xa, chậm rãi biến mất từ bên cạnh mình. Như vậy rời khỏi thì giống như dao sắc ở trên trái tim của Ông Lẫm Nhiên rạch ra một lỗ hỏng, ngay sau sự biến mất của Tư Hướng Nhan càng ngày càng lớn, càng ngày càng sâu.
"Bác sĩ Trương, nhịp tim của cô ấy bổng nhiên giảm xuống, hô hấp cũng trở nên rất yếu."
"Tiếp tục truyền vào, chỉ là mất máu quá nhiều mà thôi, chuẩn bị kích điện."
"Bác sĩ Trương, hô hấp bệnh nhân không có rồi."
"Gia tăng điện áp!"
"Xảy ra chuyện gì, cô ta chỉ là đi nhà giam một chuyến, sao ra ngoài trở thành như vậy?" Ở trong khách sạn của trấn X, vốn là căn phòng ngăn nắp bị làm đến một mảng lộn xộn, máu và băng gạc đầy đất, làm không khí ấm áp của căn phòng có mấy phần khủng bố. Ngồi ở trong phòng khách, Chung Cẩn Lan liếc nhìn Chung Cẩn Du bên cạnh, cuối cùng đem ánh mắt rơi ở trên người Long Vọng.
"Lan tỷ, chị đừng nhìn tôi như vậy, tôi cái gì cũng chưa làm." nói ra, Long Vọng cũng cảm thấy uất ức, từ khi bắt đầu Tư Hướng Nhan xảy ra chuyện anh ấy thì bận đến bây giờ, rất không dễ dàng tìm được Ông Lẫm Nhiên làm nhân vật mấu chốt, kết quả còn chưa bắt đầu kế hoạch, con người này thì nữa sống nữa chết.
"Bây giờ nói chuyện này cũng vô dụng, tuy trên miệng tôi nói để cô ta tự sinh tự diệt, nhưng chắc anh rõ.Ngoại trừ Tư Tư, không có bất kì người nào có thể đụng cô ấy."
"Lan tỷ, tôi biết rõ ý của chị, cô ấy..."
"Vọng ca, Lan tỷ." Long Vọng còn muốn giải thích cái gì, mà lúc này bác sĩ Trương đã đi ra ngoài.
"Cô ấy chết rồi chưa?" Long Vọng theo ý thức hỏi, sau khi nhận được một ánh mắt khinh bỉ của Chung Cẩn Lan thì thu miệng.
"Ý chí cầu sinh của Ông tiểu thư rất yếu, nhưng có khi lại bạo phát ra cầu sinh dục (ý muốn sống) kịch liệt. Vết thương phần bụng rất sâu, cộng thêm cả ngày cho tới nay nghỉ ngơi không đủ, dinh dưỡng thiếu thốn, vết thương tới lui rách ra. Mất máu quá nhiều sẽ dẫn đến sốc. Người tuy đã cứu trở lại, nhưng sốt cao chưa lùi, có thể ở ngày sau ra tòa tỉnh lại không, tôi không dám đảm bảo."
"Đây là ý gì? ý chí cầu sinh thấp? cô ấy có tư cách gì bây giờ chơi trò tử vong? bất luận thế nào tôi cũng để cô ấy tỉnh lại, nếu không Tư tỷ..."
"Long Vọng, anh đưa bác sĩ Trương rời khỏi, chỗ này giao cho tôi xử lý. Sau ba ngày, tôi sẽ để cô ấy ra tòa."
"Vậy chuyện này thì giao cho Lan tỷ chị rồi."
Thấy bộ dạng Chung Cẩn Lan long trọng thề thốt, Long Vọng không nhiều lời nữa, mà là mang theo bác sĩ Trương chuẩn bị rời khỏi. Thấy họ xuống lầu, Chung Cẩn Lan mệt mỏi ngồi ở trên sofa, tìm bờ vai của Chung Cẩn Du, từ từ dựa lên.
"Tiểu Du Du, ta rất mệt." tuy Chung Cẩn Lan lại kêu mình xưng hô chán ghét, nhưng ở thời điểm này, Chung Cẩn Du cũng lười sửa đúng. Cô ấy vươn tay ôm Chung Cẩn Lan ở trong lòng, xoa lấy sống lưng ốm đi chút của cô, có chút đau lòng vuốt nhẹ.
"Ta biết, Tư Hướng Nhan xảy ra chuyện, ngươi cũng rất khó chịu, nhưng chí ít đối với mình tốt chút."
Thân là người đi theo bên cạnh Chung Cẩn Lan nhiều năm, Chung Cẩn Du còn hiểu Chung Cẩn Lan hơn hiểu chính mình, cô là bạn học với Tư Hướng Nhan, càng là bạn bè, thậm chí có thể nói là người thân. Bây giờ Tư gia lún vào tình hình này, mà Tư Hướng Nhan càng là vào tù. Cho dù tất cả chuyện này có lẽ sớm thì có dự liệu, nhưng Chung Cẩn Lan hoàn toàn sẽ không yên tâm.
"Thực ra ta cũng không phải khó chịu, ta chỉ là thay Tư Tư cảm thấy khổ sở. Nếu như khi đó không có ta khuyến khích cô ấy và Ông Lẫm Nhiên ở chung một chỗ, cô ấy bây giờ có thể sẽ không..."
"Lan, có lẽ ngươi còn nhìn không hiểu quan hệ giữa họ."
"Tại sao nói như vậy?" Chung Cẩn Du phản bác để Chung Cẩn Lan ngồi dậy, mấy ngày qua, chỉ cần nhắm mắt lại thì sẽ nghĩ đến Tư Hướng Nhan đêm đó con mắt đỏ ửng chạy đến nhà mình.
Đó là hai người quen biết nhau hơn mười năm qua, cô ấy lần đầu tiên thấy được Tư Hướng Nhan yếu đuối không ai giúp đỡ. Bị ngươi yêu phản bội là mùi vị gì, Chung Cẩn Lan không phải hoàn toàn không hiểu. Chính mình đã từng vì một nữ nhân phấn đấu quên mình, cuối cùng có được lại là hình đồng mạch lộ (hai kẻ xa lạ). Ở thời điểm cô chật vật nhất là Tư Hướng Nhan giúp đỡ cô, cô nhìn thấy Tư Hướng Nhan mất đi song thân, thấy Tư Hướng Nhan từ một nữ sinh luôn tươi cười biến thành Tư lão đại trên hắc đạo hôm nay khiến người ta nghe thấy đã sợ.
Tư Hướng Nhan cô độc quá lâu, mà phần cô độc này không có để cô ấy trở nên cường đại, trái lại là càng sợ một mình. Chung Cẩn Lan có thể cảm thấy Ông Lẫm Nhiên mang đến cho Tư Hướng Nhan bao nhiêu niềm vui, mà phần niềm vui này càng nồng hậu, đau xót thì càng khắc cốt.
"Lan, ngươi là bạn của Tư tỷ, cho nên chỉ nhìn thấy đau xót của cô ấy. Chẳng qua ta thân là người ngoài cuộc, tuy ta không hiểu Ông Lẫm Nhiên là người thế nào. Nhưng ta cảm thấy, cái loại ánh mắt nhìn một người, là có thể diễn ra không? khi nàng ấy nhìn Tư Hướng Nhan, tình cảm trong mắt đậm đến ta cũng có thể cảm nhận được. Tư tỷ lúc này nhìn không thấy, cũng là cô ấy không muốn nhìn, nhưng không nghĩa là không có."
"Tiểu Du Du tại sao phải nói giúp cô ta." Nghe qua lời của Chung Cẩn Du, Chung Cẩn Lan trầm mặc xuống, cô đứng lên đi vào phòng trong, thấy vết máu đầy phòng kia, nhịn không được ngừng thở. Ông Lẫm Nhiên trên giường vẫn đang truyền máu, toàn thân tràn đầy mồ hôi, giống như từ trong sông vớt ra. Cổ của nàng được băng gạc quấn lấy, lại vẫn có máu ẩn ẩn tràn ra, lông mày cũng nhíu chặt.
Ông Lẫm Nhiên lúc này để Chung Cẩn Lan nhìn có chút lòng đồng tình dâng lên, cô cầm lên khăn lông ở một bên giúp nàng lau sạch mồ hôi trên trán, rồi lau sạch cánh tay nàng. Nhưng mà, khăn lông đến tay phải, lại phát hiện làm sao cũng không cách mở ra ngón tay của nàng, bên trong tựa hồ còn có vật gì. Vì muốn làm rõ, Chung Cẩn Lan bỏ xuống chiếc khăn, hai bàn tay cùng dùng sức, cuối cùng vẫn tách ra được tay của Ông Lẫm Nhiên.
Cùng với tiếng vọng thanh thúy, hai chiếc nhẫn rơi ở trên đất, đó rõ ràng là một cặp nhẫn nữ, mà mặt trong của chiếc nhẫn cũng khắc chữ khác nhau. Trong đó một chiếc là viết tắt tên của Tư Hướng Nhan, Yan (là phiên âm của chữ Nhan), mà chiếc kia lại là tiếng ý.
"Trái tim của em chỉ đập vì chị."
Hết chương 72: