"Nhan Nhan, em muốn đi siêu thị mua chút đồ, chị trở về trước đi." Từ khi rời khỏi nhà Chung Cẩn Lan, xe mới chạy đến một nữa, Ông Lẫm Nhiên mở miệng nói.
"Mua cái gì? chị có thể cùng em đi." Tư Hướng Nhan đối với đề nghị của Ông Lẫm Nhiên cũng không có từ chối nghi hoặc, mà là không chút để ý nhìn tài liệu trong tay nói ra.
"Không phải cái đồ gì quan trọng, em muốn tối nay cho Nhan Nhan bữa tối *tâm, không muốn để chị biết, chỉ muốn cho chị bất ngờ."
"Vậy chị trở về đợi em." Đem thấp thỏm trong mắt Ông Lẫm Nhiên thu vào trong lòng, Tư Hướng Nhan trừng mắt, cười nói ra, liền để tài xế đưa nàng đến cửa siêu thị, một mình trở về Tư gia.
Nhìn theo xe của Tư Hướng Nhan đi xa, Ông Lẫm Nhiên vốn dĩ mặt cười bổng nhiên trầm lạc, nàng cau mày ở trong siêu thị mà đi. Bổng nhiên một cánh tay bịt lấy miệng của nàng, để nàng không cách thở gấp, còn chưa đợi nàng giãy giụa mấy cái, người thì đã bị kéo vào đường chuyên dụng của nhân viên.
"Dương cảnh quan, ngươi đây là làm cái gì?" Từ sớm ngửi được mùi vị của người đến, Ông Lẫm Nhiên biết đối phương là ai, chẳng qua chính là cảnh phương phái đến hợp tác chấp hành nhiệm vụ giống mình. Ở mấy ngày trước Ông Lẫm Nhiên thì nhận được tin tức gặp mặt, lại muốn kéo dài đến hôm nay mới có cơ hội đến. Nghĩ đến ánh mắt tin tưởng của Tư Hướng Nhan khi đi đối với mình, chị ấy càng là tin tưởng mình, Ông Lẫm Nhiên thì càng khổ sở.
"Ông cảnh quan, ta ngược lại muốn hỏi ngươi đang làm cái gì? cảnh trưởng đã hạ thông điệp cuối cùng rồi, để chúng ta gia tăng tốc độ điều tra. Gần đây Tư gia và Trình gia đã chính thức tuyên chiến, chúng ta chỉ cần đợi trai cò tranh nhau, ngư ong đắc lợi. Chẳng qua là, thái độ làm việc của ngươi gần đây, để ta hoài nghi ngươi có phải đã quên công việc căn bản của chính mình là cái gì."
Dương Nhạc trừng Ông Lẫm Nhiên, muốn từ trong tầm mắt của cô ấy nhìn ra cái gì. Hai người ẩn núp trong Tư gia đã có một năm, lại thực chất cái gì cũng không có tiến triển, hiệu quả công việc như vậy khó tránh làm người ta nghi ngờ.
"A, Dương cảnh quan ý trong lời nói này của ngươi, ta sẽ cảm thấy rất oan uổng đó. Ngươi không lo cho an toàn của ta liên tục yêu cầu gặp mặt, ta có phải có thể nói không, ngươi cũng làm chậm trễ kế hoạch của ta? ta tra được Tư Hướng Nhan không chỉ ở phương diện hắc đạo có Địch lão hiệp trợ, bên bạch đạo cũng có người đang giúp cô ấy. Thế lực sau lưng của Tư gia có bao nhiêu lớn chúng ta căn bản không biết, cho nên ta khuyên ngươi vẫn là đừng lỗ mãn."
"Được, nếu Ông cảnh quan nói như vậy, ta thì chống mắt chờ xem, đợi xem thành quả của ngươi."
"Ngươi tốt nhất nhớ kĩ, không có chuyện gì đừng tìm ta, ta phải đi rồi."
"Đi từ từ không tiễn, Ông cảnh quan."
"Tư tỷ, chị dự định làm sao?" Biệt thự Tư gia cực lớn yên tĩnh đến dọa người, duy có cái máy móc màu đen của phòng khách phát ra thanh âm quen thuộc. Nghe được bên trong từng câu Ông cảnh quan, ý cười trên mặt Tư Hướng Nhan lại không tăng trái lại còn giảm, cùng với kết thúc lời nói chuyện, rượu đỏ trong ly của cô cũng đến đáy.
"Huh? cái gì làm sao?"
"Tư tỷ, máy nghe trộm là sắp đặt khi nào? nếu Ông Lẫm Nhiên cô ta đã là cảnh sát, chúng ta thì nên..."
"Tôi luôn không thích từ cầu may này, vì tôi biết, một khi có loại tâm tư này, thì nói rõ tôi có điểm yếu rồi. Chỉ là tôi không ngờ được chân tướng sẽ đến nhanh như vậy, để tôi có chút...trở tay không kịp."
Tư Hướng Nhan không có chính diện trả lời câu nói của Long Vọng, mà là hơi nhắm mắt nói. Hôm nay ở trên xe, khi cô đem quần áo của chính mình mượn cho Ông Lẫm Nhiên, thuận tay ở trong đó an bài máy nghe lén. Ngay sau đó Ông Lẫm Nhiên giữa đường phải xuống xe, cô ẩn nhẫn cảm thấy có chuyện sẽ xảy ra, lại vẫn cố nén phần kích động đó không có lên theo. Cô muốn cho Ông Lẫm Nhiên cơ hội, cũng là cho chính mình lý do giả ngốc. Lại không ngờ, mặc dù cô làm như vậy, vẫn là sẽ nghe được tất cả.
"Tư tỷ, hiện tại việc cấp bách ngoại trừ hai tên phản đồ này. Họ nhất định là ẩn núp ở Tư gia rất lâu, hôm nay tôi thì tìm người kiếm bọn họ."
"Long Vọng, chuyện của Ông Lẫm Nhiên tôi sẽ tự xử lý, ngươi quản tốt người khác thì được rồi."
"Tư tỷ, bây giờ không phải thời điể làm việc cảm tình, chị..."
Long Vọng vốn muốn ép Tư Hướng Nhan bây giờ làm ra quyết định, nhưng nói một nữa, thanh âm lại nghẹn ở trong cổ họng, không cách phát ra tiếng. Giờ phút này, tay của Tư Hướng Nhan bóp lấy ly rượu vì dùng sức quá độ là run lên, thủy tinh yếu ớt bị cô bóp nát, mảnh vỡ bén nhọn đâm ở trong lòng bàn tay cô, đem cả tay phải nhuộm đến đỏ bừng.
Cô khẽ cười, đem bản ghi xóa sạch, chỉ là xóa đi sự phản bội của Ông Lẫm Nhiên, Long Vọng không hiểu Tư Hướng Nhan tại sao phải làm như vậy, nhưng lúc này Tư Hướng Nhan để anh ta không thể mở miệng nói ra bất cứ lời nào xử trí Ông Lẫm Nhiên. Anh ta hiểu rõ, Tư Hướng Nhan lúc này cũng là đang ở trong lòng tranh đấu với chính mình, bất cứ một chút bức bách nào, đều có thể sẽ để cô suy sụp.
"Long Vọng, anh biết làm cơm không?"
"Cái gì?" Qua rất lâu, nghe Tư Hướng Nhan bổng dưng hỏi như vậy, Long Vọngthực sự không biết nên trả lời cái gì. Suy cho cùng lúc này Tư Hướng Nhan toàn thân đều bị máu nhuộm đỏ, lại vẫn ý cười đầy mặt hỏi mình biết làm cơm không, cục diện này thực sự có chút kì quái.
"Tư tỷ chị đói rồi? tôi có thể kêu người mua cho chị."
"Không, tôi chỉ là đột nhiên rất muốn làm chút đồ cho em ấy ăn, lúc trước tôi có học qua, nhưng mà đã quên rồi."
"Tư tỷ, chị đây là..."
"Được rồi, anh trở về trước đi, tôi muốn đi chuẩn bị bữa tối hôm nay."
"Tư tỷ, bây giờ tình trạng này của chị, thứ tôi không cách rời khỏi."
"A, Long Vọng, đừng đem tôi nghĩ yếu đuối như vậy, tôi cũng không phải bị phản bội thì chỉ sẽ tự oán tự phạt mình. Bây giờ làm như vậy, chẳng qua là tìm một chút niềm vui mà thôi, nếu như anh không biết làm cơm, thì đi đi."
"Tư tỷ, chị..."
"Cùng là câu nói đó, đừng để tôi lập lại lần thứ hai"
"Vâng."
Sau khi Long Vọng đi rồi, cả biệt thự cuối cùng an tĩnh lại, cầm lấy máy nghe lén lên lầu, Tư Hướng Nhan cũng không vội băng bó vết thương vẫn đang chảy máu, mà là chậm rãi đi đến trước cái tủ ở góc tối, đem mấy kí ức đóng đầy bụi rất lâu lấy ra. Tất cả trong đó đã từng là hồi ức Tư Hướng Nhan không thẹn nhất, nhưng bây giờ xem ra, lại dường như đang nhìn người xa lạ như thế, đối với cô không hề ảnh hưởng.
Lúc trước Ông Lẫm Nhiên lật đổ, Tư Hướng Nhan sở dĩ tức giận cũng không phải giận đối phương tra xét *của cô, mà là giận Ông Lẫm Nhiên thà tự mình đi điều tra cũng không muốn trực tiếp hỏi mình. Nam nhân trong bức hình ở trong đầu sớm thì trở nên mơ hồ không rõ, nhưng lần nữa nhìn đến gương mặt này, trong lòng Tư Hướng Nhan cũng không có thăng lên một chút xíu gợn sóng nào.
Đem bật lửa bên người chăm lên, mang bức hình bỏ vào trong lửa, nhìn theo gương mặt xa lạ mà quen thuộc kia hóa thành tro bụi, Tư Hướng Nhan đúng là có loại cảm giác trút được gánh nặng. Cho đến bây giờ cô vẫn là vinh hạnh gặp được Ông Lẫm Nhiên, nếu như không có nữ nhân kia, chính mình có thể vẫn sẽ sống loại như trước kia tùy tiện thay đổi bạn trai, không biết cái gọi là cuộc sống. Nhưng đáng tiếc, ngày giả ngốc, cuối cùng duy trì không bao lâu nữa.
"Vậy, tối nay nên ăn chút cái gì đi?" Mang mảnh vụn bức ảnh và máy nghe lén quăng đi, lại đem tay phải băng bó xong. Nhìn theo nguyên liệu nấu ăn tràn đầy trong tủ lạnh, Tư Hướng Nhan lầm bầm lầu bầu, tuy kỹ thuật nấu ăn không bằng Ông Lẫm Nhiên, nhưng cô tin, bản thân cho dù làm khó ăn hơn nữa, người đó cũng sẽ rất thích. Bất luận thế nào, em ấy vui vẻ thì được rồi.
Vì tay phải không thuận tiện, mà quy trình Tư Hướng Nhan làm đồ ăn cũng không quá quen thuộc, bữa cơm tối nay làm cả hai tiếng mới có chút được. Cô chuyên chú ở phòng bếp bận rộn, hoàn toàn không chú ý được người sau lưng đã đến rồi. Đến khi cơ thể bị cái ôm quen thuộc trói buộc, nghe được thanh âm của người đó mang theo vui mừng và cảm động, trong lòng Tư Hướng Nhan ấm áp, quay người ôm lấy Ông Lẫm Nhiên.
"Em trở về rồi."
"Ân, em mua rất nhiều đồ trở về, chỉ là không ngờ Nhan Nhan đã làm xong rồi. Tối nay chị làm sao...tay của chị sao vậy?" Ông Lẫm Nhiên thế nào cũng sẽ không ngờ Tư Hướng Nhan sẽ phá lệ xuống nhà bếp làm bữa tối, ngoại trừ kinh ngạc và quái dị lúc này mới phát hiện tay phải của đối phương quấn băng vải rất dày.
"Nga, chỉ là vừa muốn khoe khoang kỹ xảo làm đồ ăn một chút, không cẩn thận làm bị thương."
"Nhan Nhan sao bổng nhiên phải làm đồ ăn chứ, loại chuyện này giao cho em thì được rồi a, có phải rất đau không? chỉ băng bó một chút không vấn đè sao?"
"Chuyện nhỏ mà thôi, nếu em đã trở về, còn lại giao cho em rồi."
Tư Hướng Nhan nói xong, lười nhát vươn vươn eo, lại giống như mèo con lười biếng lần nữa ủ lại trên sofa. Thấy chị ấy đắc ý nhìn theo mình, Ông Lẫm Nhiên cười lắc lắc đầu, liền thay thế công việc đầu bếp. Không bao lâu, bữa tối trên bàn này hai người hợp lực làm xong rồi. Nhìn theo ngọn nến và rượu đỏ bày xong xung quanh, Ông Lẫm Nhiên đem thiệp trong túi giấu kĩ. Kỳ thực, nàng cũng chuẩn bị một lễ vật cho Tư Hướng Nhan, chỉ là bây giờ vẫn không phải lúc lấy ra.
"Em đang giấu đồ tốt gì?" Đem động tác che che đậy đậy nhìn ở trong mắt, tầm mắt của Tư Hướng Nhan có chút ảm đạm, lại chống lên nụ cười hỏi ra.
"Huh? em có thể giấu đồ tốt gì chứ, Nhan Nhan, chúng ta hôm nay nghỉ ngơi sớm được không?" Ông Lẫm Nhiên vừa nói, mười phần chu đáo cắt xong beefsteak đặt trước mặt Tư Hướng Nhan, đối với ý trong lời nói của nàng, Tư Hướng Nhan gật gật đầu coi như ngầm bằng lòng.
Tuy nói muốn nghỉ ngơi, nhưng bữa cơm ăn lại rất chậm, cả một tiếng đồng hồ họ mới sến đủ. Tắm rửa xong nằm trên chiếc giường mềm mại, Ông Lẫm Nhiên lúc này mới phát hiện, Tư Hướng Nhan cư nhiên còn chưa tắm xong.Hai người bình thường số lần cùng nhau tắm rất nhiều, thỉnh thoảng cũng sẽ tách ra tắm. Nhưng mỗi lần đều là Tư Hướng Nhan đợi mình trước, lại rất ít như hôm nay chậm như vậy. Nhưng mà, khi cửa phòng tắm từ từ mở rộng, Ông Lẫm Nhiên lại cảm thấy, hơn nữa tiếng chờ đợi này hoàn toàn là đáng.
Tư Hướng Nhan vừa tắm xong toàn thân đều tản phát khí tức ôn nhu, sự cao ngạo lãnh diễm đó của cô trong ngày thường như thành người khác. tóc dài màu cafe của cô lười nhát tùy ý rũ ở trên vai, áo choàng tắm màu đen rời rạc lụp sụp treo ở trên người, tròn trịa đầy đặn giao bạch (*) bên trong như ẩn như hiện, để Ông Lẫm Nhiên nhìn đến không xê dịch mắt ra.
(*) Giao bạch: củ riềng, ở đây chỉ trắng.
Trên mặt cô mang theo nụ cười, từ từ hướng chính minh đi tới, mắt phượng hẹp dài mang theo mười phần tính xâm lược, lại rất câu người. Thấy cô theo thói quen cầm lên một điếu thuốc nghiêng người dựa ở bên cửa sổ yên tĩnh hút lấy, Ông Lẫm Nhiên cảm thấy Tư Hướng Nhan tối nay mê người cực kì. Nàng chịu không nổi từ trên giường bò qua, nửa quỳ ở dưới chân của Tư Hướng Nhan, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân của cô, đem từng nụ hôn rơi ở trên lưng bàn chân trắng nõn của cô.
Thân là người gần sát Tư Hướng Nhan nhất, Ông Lẫm Nhiên có thể rõ ràng cảm thấy được thân thể của chị ấy thời khắc khi mình hôn lên bổng nhiên xiết chặt, hô hấp cũng rõ ràng thêm nặng, lại không có một tia ý tứ muốn từ chối. Có được phần ngầm cho phép này, động tác của Ông Lẫm Nhiên cũng càng thêm lớn gan, hai tay của nàng thuận thế mà lên, từ từ thâm nhập trong áo tắm màu đen của Tư Hướng Nhan, vuốt ve đùi trong của cô, nơi mà tay chạm cư nhiên là da thịt trơn mịn, không có bất kì lớp vải nào. Phát hiện điểm này, Ông Lẫm Nhiên có chút quái dị nhìn Tư Hướng Nhan đang đối lưng với mình hút thuốc, trong lòng đã có đáp án.
"Nhan Nhan, em muốn, luôn giữ lấy chị." Vuốt ve đùi trơn bóng của Tư Hướng Nhan, thỉnh thoảng dùng mu bàn tay cọ qua lông mao mềm mại chính giữa chân tâm, Ông Lẫm Nhiên nhẹ tiếng nói xong, động dung hôn lấy mu bàn chân của Tư Hướng Nhan, lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp mắc cá chân mảnh khảnh của cô. Ngay sau đó động tác của Ông Lẫm Nhiên càng ngày càng thêm buông thả, sức lực của Tư Hướng Nhan cũng từ từ bạc nhược (yếu đuối) xuống.
Cô xoay cơ thể qua dựa ở trên tường, nhờ thế không để chính mình té ngã, tay của Ông Lẫm Nhiên lại ở thời điểm này ấn lên bộ phận tư mật yếu ớt nhất của nữ nhân. Chỗ đó bị nàng dùng bàn tay xoa rất thoải mái, giống như ngồi ở trên đám mây, mềm mại tràn đầy không rõ ràng. Tư Hướng Nhan nhẹ cắn lấy đầu thuốc trong miệng, lại nhịn không được khơi lên khóe môi. Thân thể đang nói cho cô biết, cô thích phần cảm giác này.
"Nhan Nhan, em có thể không?" Nơi mềm mại bàn tay tiếp xúc đã từ từ ướt át lên, phản ứng như vậy để Ông Lẫm Nhiên cực kì vui vẻ. Nàng đứng dậy ôm lấy Tư Hướng Nhan, ngón tay nhẹ nhàng ấn lấy nơi bí ẩn chính mình lần đầu thăm dò. Chỗ đó nhu mềm ướt át thành một đoàn, nhẹ nhàng tiếp xúc vuốt ve nữa đều sẽ phát ra thanh hưởng thanh thúy, thấy gò má trắng trẽo của Tư Hướng Nhan ẩn ẩn nhuộm lên mấy tia triều hồng, Ông Lẫm Nhiên hận không thể bây giờ đem nữ nhân này nuốt vào trong bụng, dùng toàn bộ đi yêu thương chị ấy.
Nghe được vấn đề của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan không có lập tức trả lời, mà là chuyên chú nhìn chăm chăm nàng rất lâu, lại hít một hơi thuốc thật sâu. Khói thuốc tiến vào cổ họng và khoan mũi, mang đến kích thích của nicotin, mang lý trí mất đi về lại mấy phần. Tư Hướng Nhan vừa cười đem khói thuốc thả ở trên mặt Ông Lẫm Nhiên, mặc cho gương mặt đó bị khói mơ hồ thổi tan, nhưng bộ dạng của nàng trong não lại càng ngày càng rõ.
Thấy Ông Lẫm Nhiên vì do dự của mình mà lộ ra lo lắng Tư Hướng Nhan ý cười càng sâu, khóe môi của cô như có như không kéo lên độ cong mềm nhẹ mà tuyệt mỹ, bụng dưới trắng nõn khơi mào lên, bắp chân trắng trẽo hướng lên dẫn dụ, nhẹ cong dẫn động, dùng đầu gối cọ lấy thắt lưng của Ông Lẫm Nhiên. Da vẻ đồng dạng nhẳn nhụi như nước chảy tinh tế hòa hợp vào nhau, giống như vốn là một thể, không cách đem nó tách ra. Phát hiện hô hấp của Ông Lẫm Nhiên vì động tác của mình cũng dồn dập lên, Tư Hướng Nhan ám thị lắc lắc đầu, khom người dùng chân tâm chạm bụng dưới của đối phía, cuối cùng đưa tay về ôm lấy Ông Lẫm Nhiên.
"Ông Lẫm Nhiên, ôn nhu chút."
Hết chương 63: