Tịch Ly thở dốc, nghe thấy âm thanh lách cách của dây nịt, đưa mắt nhìn xuống dưới chân liền thấy Lạc Anh đang dùng tốc độ thần tốc để cởi đồ, trong lòng cô đột nhiên cũng cảm thấy hơi rạo rực,
Lạc Anh nhanh chóng cởi bỏ áo sơ mi cùng quần âu đen của mình, chỉ chừa lại duy nhất một chiếc quần lót bao bọc lấy cự long đã sớm kêu gào của anh.
Đây không phải là lần đầu tiên Tịch Ly tận mắt thấy anh khỏa thân, nhưng cô vẫn giống như một cô thiếu nữ mười tám tuổi chưa trải sự đời, luôn cảm thấy ngại ngùng, luôn dễ dàng đỏ mặt. Lạc Anh đương nhiên cảm giác được việc cô đang né trách nhìn đối diện vào anh, anh cảm thấy có chút buồn cười, cảm thấy mắt nhìn người của mình quả thật tốt, cô gái mà anh chọn quả thực rất đáng yêu. “Mau mở mắt, nhìn kĩ anh” Tịch Ly vẫn đảo mắt liên hồi, đối với vật to lớn của anh, cô sợ hãi khi đối diện với nó. Mà Lạc Anh là ai chứ? Không đạt được mục đích, anh nhất định sẽ không chịu buông tay. Anh nâng cằm cô lên, ép buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Em ngại ngùng cái gì? Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên em nhìn thấy nó?” “Nhưng em.”
Giọng Tịch Ly ngắt quãng, cô vì ngại ngùng nên ấp a ấp úng. Lạc Anh nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô, đột nhiên cười lưu manh, đem bàn tay nhỏ bé của cô chạm lên cự long đã sớm cứng rắn của mình: “Nó đang chào em đấy. Em mau chào hỏi lại nó đi.”
Lạc Anh không chút nào ngần ngại, hành động dứt khoát, thành thục tự nhiên đem tay cô chạm vào phân thân đang ngẩng đầu kiêu ngạo của anh.
Đây là lần thứ hai Tịch Ly dùng chính đôi tay mình để cảm nhận nó, nhưng thú thật cô vẫn cảm thấy vô cùng choáng ngợp, thứ to lớn này thật sự có thể đem dung hợp vào người cô sao?
Tịch Ly cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn trong dòng suy nghĩ như mớ bòng bong mà không hề hay biết đối với Lạc Anh, ánh mắt kinh ngạc cùng sợ hãi này của cô chính là một loại khiêu khích chí mạng, có thể dễ dàng đem mọi phòng ngự cùng kiềm chế của anh đều hòa tan. Lạc Anh đối diện với ánh mắt của cô, không khỏi cảm thấy bản thân thật có chút tự hào, càng tích cực trêu chọc Tịch Ly: “Thế nào? Có vừa lòng hay không?” “Em cảm thấy... Có thể tiếp nhận được nó hay không?”
Càng nói anh càng ép sát tay cô vào chính mình, buộc cô phải cảm nhận khát vọng mãnh liệt của anh một cách chân thật nhất.
Tịch Ly biết bản thân đang bị anh trêu đùa, nhưng cô là trời sinh đã mẫn cảm, gương mặt rất dễ vì một chút kích động mà đỏ hồng cả lên, không ngừng cựa quậy cùng vùng vẫy: “Không... Em không? “Không? Không thể nào?” Lạc Anh ghé sát bên tai cô, giọng nói trầm trầm cùng hơi thở ấm nóng càng làm cô ngứa ngáy: “Nó cũng không phải là chưa từng khám phá qua em. Bây giờ em có cảm nhận được hay không? Nó rất nhớ em, rất muốn được chào hỏi em đấy?”
Rượu vào lời ra, bình thường Lạc Anh sẽ tiết chế để không trêu chọc quá mức tránh làm cho cô tức giận. Nhưng những tỉnh táo đó đều là của ngày hôm qua cả rồi, bây giờ cả người anh đều nóng rát, rất muốn được mau chóng phu thê một thể với cô. Nghĩ đến hai từ phu thê, khóe miệng Lạc Anh khẽ cong lên. Anh đang suy nghĩ bản thân nên làm sao để thuyết phục được cô cho tốt, nhanh chóng đem cô trói bên người mình, cho cô một đám cưới thật long trọng trong thời gian gần nhất, nhanh chóng biến cô thành cô vợ nhỏ của mình mà đem cô cưng nựng.
Càng nghĩ đến tương lại hạnh phúc sau này cùng với Tịch Ly, tâm tình Lạc Anh càng trở nên kích động. Anh trực tiếp đem quần lót hoa nhỏ của cô kéo xuống, muốn mau chóng được kết hợp cùng cô.
“Lạc Anh!” Tịch Ly lúc này cũng không sung sướng hơn là bao, dục vọng của cô cũng đã sớm bị sự trêu đùa của Lạc Anh châm cháy. Nhưng cô chợt nhớ ra, hôm nay là ngày nguy hiểm, hai người không thể cứ như vậy mà trực tiếp giao hợp được. “Còn có chuyện gì sao?” Lạc Anh hơi chay mày, hai tay vội vàng cởi áo váy của cô, cúi đầu cắn nụ hoa nhỏ của Tịch Ly, tận tình khiêu khích để đem đến cho cô khoái cảm. “Cái đó. Anh... Vẫn chưa có đeo bao”. “Không dùng nó, không làm trực tiếp được sao?”