“Anh rốt cuộc đang muốn điều tra gì vậy hả? Người anh yêu không phải là Tịch Nhuệ sao?
Nếu đã chọn con bé, anh nên toàn tâm toàn ý bên cạnh nó, trao tình yêu cho nó.”
Tịch Ly không biết vì sao lại kích động, tay cô nắm chặt lấy ly nước lọc kia.
“Anh chỉ muốn biết sự thật, người đã cứu anh là ai?
“Vậy nếu biết rồi anh định sẽ làm gì? Định theo đuổi người mà đáng ra anh nên yêu ngay từ đầu sao? Nếu như vậy thì tôi cũng nói thật cho anh, năm đó tôi chính là người đã cứu anh. Nhưng không phải tôi chưa từng nói cho anh sự thật, lúc trước ở cạnh anh tôi đã từng cố gắng biết bao để chứng minh cho anh thấy người từng cứu anh là tôi. Nhưng anh vẫn chọn đi theo Tịch Nhuệ, người bị bỏ lại chính là tôi” Khoé mắt Tịch Ly phủ một tầng sương mỏng, nhớ đến chuyện cũ cố lại thấy đau lòng. Tay cô vô thức sờ lên bụng, cô cản thấy vô cùng có lỗi với đứa trẻ đã mất kia. Là do cô ngu ngốc, nếu không nó sẽ không chết oan như vậy. Nếu như nó đầu thai làm con một người
khác, có lẽ nó cũng sẽ giống như những đứa trẻ ngoài kia. Được bình an sinh ra, lớn lên, tự
do bay nhảu như những đứa trẻ khác chứ không phải là chết yếu trong bụng cô.
Lần đầu tiên thấy có kích động như vậy, Quận Thành vừa bất ngờ nhưng nội tâm anh lại
càng đau đớn.
Hoá ra, anh đã tổn thương cô sâu đến vậy sao? “Thật xin lỗi em, là do anh không suy nghĩ thấu đáo, không sớm biết người đã cứu anh chính là em. Nếu như anh biết đó là em, nhất định sẽ...”
Yêu em sớm hơn ai hết.
Những lời này còn chưa kịp nói ra, Quân Thành đã bị Tịch Ly chặn họng trước: “Đều đã không quan trọng nữa rồi, xin anh đừng nói nữa. Anh nên hiểu từ lúc đứa con kia. mất đi, giữa tôi và anh đã hoàn toàn chấn dứt. Tôi không mong chúng ta sẽ vẫn tiếp tục dây dưa. Hi vọng anh và tôi sẽ sớm hoàn tất thủ tục ly hôn, sau này tôi cũng không mong chúng ta sẽ dính líu gì đến nhau thêm nữa. Nếu chẳng may đi ngoài đường có gặp, cũng cản phiền giám đốc Quân coi như không quen mà lướt qua, tôi cũng sẽ làm tương tự”
Tịch Ly đem hết mọi uất ức trong nội tâm mà nói ra, cô không muốn bản thân lại thêm một
lần ngu ngốc, tin tưởng Quân Thành rồi chìm vào tuyệt vọng nữa.
“Gặp như không quen sao? Anh không thể làm được”. Quân Thành cảm thấy lòng chua xót, giọng anh hơi run mà đáp lại cô. “Tại sao không thể, anh nói xem, Quân Thành?” Tịch Ly hơi nhướng mày nhìn anh. Thật ra ngay lúc này đây cô cảm thấy mình có một tính cách vô cùng tốt: Một khi thích cái gì thì sẽ cố gắng có được nó cho bằng được. Nhưng khi đã xác định không thích nó nữa rồi, dù trước kia đã từng muốn nó điên cuồng ra sao, cô cũng sẽ rất dễ dàng mà buông bỏ.
Mà luật bất thành văn này từ trước tới nay chưa từng có ngoại lệ, đối với Quân Thành cũng không có sự ưu ái nào hơn.
Cô tự cảm thấy mình đã qua độ tuổi điên cuồng vì tình yêu rồi. Bây giờ thứ duy nhất Tịch Ly khao khát là một mái nhà vững chắc, một tình yêu bằng lòng không bị mai một bởi thời gian. Mà người có thể đồng hành cùng cô, sát cánh bên cô, bảo bọc cho cô, đáp ứng hết những nguyện vọng ấy của cô là ai, trong lòng Tịch Ly đã có được đáp án rồi. Quân Thành nhìn thấy tia quyết tuyệt trong mắt cô, anh không khỏi run rẩy. Đây có thể xem là báo ứng của anh không? Trước đây Quân Thành chưa từng sợ bất cứ thứ gì, nhưng bây giờ lời cô nói ra lại khiến anh sợ hãi, anh không muốn bản thân lại một lần nữa đánh mất cô. “Không phải em nói cho anh mười lăm phút sao? Đã hết giờ rồi, em có thể rời đi”
Quân Thành hiện tại không biết làm cách nào để có thể đối mặt được với cô, anh chỉ đành tạm lánh mặt cô trước. Tịch Ly cho rằng anh đã hiểu, cặp lông mày đang nhắn từ nãy tới giờ mới được giãn ra, cô
gật đầu nhìn anh cười thoải mái:
“Quân Thành, cảm ơn anh”
Những câu nói tiếp theo của anh ta khiến cô biết mình đã sai lầm. Quân Thành giống như không hề hiểu, vẫn ngồi nguyên tại chỗ, cất giọng trầm trầm nói với cô: “Anh sẽ còn tới tìm em thêm nhiều lần nữa”
Tịch Ly hơi khựng lại trước câu nói của anh, nhưng cô không quay người lại, cứ thế đẩy cửa rồi rời đi.