"Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
Tịch Ly vội vàng đỡ Lạc Phu Nhân lên, Tịch Nhuệ cũng hốt hoảng mà xua tay nhìn bà: "Bác, bác không cần làm vậy đâu, chuyện này đâu phải là lỗi của bác."
"Không, đây là lỗi của gia đình chúng ta.Lẽ ra ta phải nói lời xin lỗi sớm hơn với gia đình cháu mới phải "
Lạc Phu Nhân tự cảm thấy quả thực mình đã tắc trách rồi.
Chuyện này dù cho chỉ có người trong nhà biết nhưng việc Lạc Anh đã làm ra một hành động gây tổn thương tới Tịch Ly là một điều không thể nào trốn tránh.
Tịch Nhuệ nhìn Lạc Phu Nhân vẫn một mực cúi đầu, thật sự khó xử không biết phải làm sao.
Cô ấy chỉ là bất mãn thay chị mình nên mới muốn trách Lạc Anh, hoàn toàn không có ý gì xấu với bố mẹ anh cả.
Lúc không khí đang gượng gạo thì đột nhiên tiếng Lạc Anh la lên thu hút mọi người: "Cố Hy, em đang làm gì vậy?"
Ánh mắt anh hướng vào trong phòng bệnh, mọi người cũng nhanh chóng di chuyển qua đó xem rốt cuộc là có chuyện gì.
"Lạc Anh, anh phải tim em.Đứa bé trong bụng em thật sự là con anh, anh không thể nào bác bỏ sự tôn tại của nó."
Cố Hy hét rống lên nhìn anh, cô ta đang đứng trên bậu cửa sổ phòng bệnh, bày ra tư thế giống như chuẩn bị nhảy xuống dưới.
"Cố Hy, em xuống đây trước đã, trên đó nguy hiểm đó, có gì từ từ nói."
Lạc Anh nói rồi đưa tay về phía cô ta, nhưng Cố Hy lại lắc đầu nguây nguậy: "Không, anh đừng qua đây.Anh mà qua đây thì em sẽ nhảy xuống bên dưới."
"Em..."
"Gớm, muốn nhảy thì nhảy đi.
Chân cô cô quản, chúng tôi cũng chẳng rảnh mà cai quản cô đâu"
Lạc Phu Nhân bĩu môi nhìn Cố Hy mà nói.
Cái người phụ nữ tâm cơ này thật khiến bà đau đầu, vừa hở ra một chút là lại đi gây chuyện.
Cố Hy mặt đây nước mắt nhìn Lạc Anh mà khóc lên tức tưởi: "Lạc Anh, em không cần sự tin tưởng của mọi người.Em chỉ cần một mình anh tin em là đủ.Nếu ngay cả anh cũng không tin em, thì em cũng không thiết sống làm gì nữa.Em sẽ rời đi đem theo đứa bé này, không làm ảnh hưởng tới cuộc sống của anh."
"Chuyện cô gây ra mấy ngày gân đây còn chưa đủ loạn hay sao? Đứng đó khóc lóc cái gì chứ?"
Lạc Phu Nhân chán ghét nói.
"Mẹ"
Lạc Anh đột ngột lớn tiếng quay sang nhìn Lạc Phụ Nhân.
Anh không hiểu tại sao mẹ mình lại gay gắt với Cố Hy như thế.
Nhưng cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, huống chi là cô ta đang một xác hai mạng, mẹ anh cũng không thể nào cứ máu lạnh như vậy chứ? "Cố Hy, vậy em muốn như thế nào thì mới chịu xuống dưới đây? Coi như không vì bản thân em, em cũng phải nghĩ đến đứa bé trong bụng em chứ"
Lạc Anh có chút cáu giận nói.
Cố Hy nhìn anh bằng một đôi mắt đẫm lệ, đôi môi khô khốc đem từng chữ rõ ràng thốt ra: "Em muốn anh tin em, muốn anh thừa nhận đứa bé trong bụng em.Anh có thể không cân em, nhưng đứa bé trong bụng em cần có một người cha, anh phải cho nó một danh phận."
"Nếu anh không đồng ý, em sẽ liên nhảy ngay xuống bên dưới."
Đi đến bước đường cùng, Cố Hy cũng không tiếc dùng mạng sống của mình đem ra uy hiếp anh.
"Được rồi, em mau xuống đây đi.Có gì thì từ từ rồi nói."
Lạc Anh càng nói càng tiến dần lại phía cô ta, nhưng Cố Hy vẫn một mực cứng đầu giống như nghe mà không hiểu.
"Không, anh dừng lại đi.Anh không tin em, anh mà tiến thêm một bước nữa thì em sẽ liên nhảy xuống dưới, em nhảy xuống cho anh vừa lòng."
"Được rồi, anh đồng ý với em.Anh đồng ÿ chấp nhận đứa bé đó, nên em mau xuống đây đi"
"Lạc Anh, não con bị úng nước rồi à?"
Lạc Phu Nhân gầm lên giận dữ, may mà có Lạc Cẩm ra tay ngăn bà lại, nếu không e là Mộ Tuyết Dung đã thật sự nhào lên mà đánh anh rồi.
Cố Hy nghe thấy anh nói vậy mới ngừng khóc, sau đó từ từ bước xuống mà nhào vào vòng tay của Lạc Anh: "Lạc Anh, anh biết không? Vừa rồi em đã rất sợ, rất sợ anh sẽ không cần mẹ con em.Nhưng bây giờ thật tốt quá, thật tốt quá rồi."
"Em sao lại nghĩ tới chuyện nhảy lâu chứ? Cái đồ ngốc này."
Lạc Anh xoa xoa mái tóc Cố Hy để trấn an cô ta.
Hành động này của anh khiến cho Cố Hy được nước lấn tới: "Lạc Anh, anh có thể đáp ứng em một điều kiện nữa hay không? Đây là điều cuối cùng rôi, em sẽ không yêu câu thêm gì ở anh nữa."
"Được rồi, em nói đi"
"Em có thể tới ở nhà anh không? Dạo gần đây em thấy rất bất an, em sợ con chúng ta sẽ bị người khác hại."
"Cô...
Lạc Phu Nhân làm sao chấp nhận được yêu câu vô lý này của cô ta cơ chứ, bà vừa định lên tiếng thì Tịch Ly đã đưa một ngón tay lên chặn trước miệng mình, ý bảo Lạc Phu Nhân hãy im lặng.
Sau đó cô liên lên tiếng: "Được chứ, tại sao không?"
"Hả?"
Nghe thấy cô nói vậy, tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc, bao gồm cả Lạc Anh.
Anh quét ánh mắt thăm dò qua cô, sau đó chau mày mà hỏi lại: "Cô nói thật chứ? Thật sự dễ dàng đồng ý như vậy sao?"
"Tại sao không?"
Tịch Ly tươi cười nhìn anh nói.
"Không phải mẹ tôi nói chúng ta sắp tổ chức đám cưới sao? Cô thật sự sẽ không để ý chuyện trong nhà có thêm một người phụ nữ khác?"
"Không sao, em không để bụng đâu.Anh cứ thoải mái đi, em đâu phải là người nhỏ mọn."
Cô nói rồi quay người ra khỏi phòng bệnh.
Lạc Anh nhìn thấy cô bình thản bước qua mình, không hiểu sao anh lại thấy khó chịu, thanh âm lạnh lẽo vang lên: "Được, cứ làm theo những gì cô muốn đi."
"Tịch Ly."
Lạc Phu Nhân cùng Tịch Nhuệ và lạc Lão Gia nhanh chóng chạy ra ngoài theo cô.
Người sốt vó đầu tiên là Tịch Nhuệ, cô ấy nắm lấy tay cô rôi hỏi: "Chị, saa chị lại đông ý với cô ta? Chị thật sự chấp nhận chuyện sống chung một mái nhà với cô ta hả?"
"Đúng đó, Tịch Ly.Nếu thứ cô ta muốn là tiên thì chúng ta đáp ứng rồi đuổi cô ta đi là được, con cân gì phải làm khó bản thân nghe theo yêu cầu vô lý của con bé kia chứ?"
Lạc Phu Nhân phụ họa với Tịch Nhuệ để hỏi cô.
"Tịch Ly, con nên suy nghĩ kĩ."
Lạc Cẩm đứng ở một bên cũng lên tiếng khuyên cô.
Nhưng gương mặt Tịch Ly lúc này lại tràn ngập vẻ tự tin mà nói: "Bố, mẹ, Tịch Nhuệ.
Mọi người không cần lo lắng cho con đâu, con thật sự ổn mà.
Con còn có chút trông chờ vào những chuyện sắp xảy ra nữa đó."
Mọi người nhìn thấy cô như vậy cảm thấy thật tình không thể nào hiểu nổi Tịch Ly đang nghĩ gì.
Nhưng đây là quyết định của cô nên cũng không ai ý kiến gì nữa cả, mọi người nhanh chóng thu xếp làm thủ tục xuất viện để về nhà.
Tịch Nhuệ trở về nhà trọ của mình, hai ông bà họ Lạc cùng Tịch Ly chung một chiếc xe về nhà trước, để lại Lạc Anh và Cố Hy ở phía sau.
"Lạc Cẩm, ông đã hỏi bác sĩ về tình hình của Lạc Anh chưa?"
Ngồi ở trên xe, Lạc Phu Nhân tranh thủ hỏi thăm về tình hình của con trai mình.
Lạc Cẩm nắm lấy tay Mộ Tuyết Dung rồi vỗ vỗ vào mu bàn tay bà, âm thanh nhẹ nhàng vang lên: "Tôi đã hỏi bác sĩ Tô rồi, bà không cần lo lắng.Lạc Anh chỉ là tạm thời mất đi trí nhớ mà thôi, một lúc nào đó rồi nó sẽ nhớ lại."
"Vậy lúc nào đó rốt cuộc là lúc nào?"
Lạc Phu Nhân chau mày mà nói.