Tịch Nhuệ tới cửa hàng mua một cái cục sạc rồi cắm vào chân máy. Đợi điện thoại lên nguồn, có chút sửng sốt khi thấy có hơn một trăm cuộc gọi tới trong suốt mấy ngày qua.
Có cả Tịch Ly gọi tới, nhưng đa số các cuộc gọi nhỡ đều là của Quân Thành. Tịch Nhuệ đứng hình nhìn đăm đăm vào màn hình điện thoại đang phát sáng. Sau cùng cũng quyết định nhấn máy mà gọi lại cho Tịch Ly.
“Alô.”
“Alô! Tịch Nhuệ, là em có đúng không? Sao bây giờ em mới nghe máy vậy? Hiện tại em đang ở đâu vậy hả?” “Chị, em ổn mà, em không sao. Chỉ là muốn chuyển ra ngoài sống một thời gian, muốn làm một số việc trước đây mình chưa từng thử”. Thanh âm Tịch Nhuệ ôn nhu như nước đáp, khác hẳn với sự gấp gáp thấy rõ trong giọng nói của Tịch Ly.
Tịch Ly đứng trước cửa sổ bằng kính lớn, bên ngoài hiện tại đã là rán chiều rồi, bầu trời được nhuộm một màu cam sáng rực. Khung cảnh ảm đạm có chút tĩnh lặng thật khiến người ta có cảm giác càng thêm thê lương, buồn bã. “Em và Quận Thành cãi nhau sao?” Cô không vòng vo mà trực tiếp đi vào vấn đề chính. Là chị em cùng nhau lớn lên, Tịch Ly làm sao không hiểu tính tình của Tịch Nhuệ chứ? Tuy có chút đanh đá và tùy hứng, nhưng cô ấy cũng không phải người vô cớ giận dỗi, nhất là khi người đó lại là Quận Thành, Tịch Nhuệ ở bên Quân Thành lâu như vậy, làm mọi cách để có thể sánh bước bên anh. Bây giờ đạt được mục đích rồi, sao có thể đột nhiên rời đi như thế chứ? Chỉ trừ phi là giữa hai người này đã nổ ra một cuộc cãi vã
lớn khiến cho Tịch Nhuệ cảm thấy bị tổn thương. Bằng không Tịch Ly tin cô ấy sẽ không tự nhiên biến mất trong nhiều ngày liền như vậy. “Cũng không tính là cãi vã. Dù sao em cũng là người gây sự trước mà”.
Tịch Nhuệ ngả lưng nằm xuống giường. Chiếc nệm êm ái khiến cô ấy có cảm giác thật thoải mái, mi mắt hơi cụp lại. Nếu như lúc đó cô không đối mặt với Quân Lão Phu Nhân thì có lẽ đã không làm cho Quân Thành khó xử mà lớn tiếng với mình. Nhưng nghĩ lại cũng thấy thật buồn cười. Trước kia trăm sai vạn sai, Quận Thành đều sẽ bất chấp ánh nhìn của mọi người mà đứng về phía Tịch Nhuệ.
Ấy mà hiện tại thể thời vần vũ, không biết từ bao giờ Tịch Nhuệ giống như đã không còn là ngoại lệ, là viên ngọc bảo mà Quân Thành luôn trân quý nữa.
Giây phút anh phủ nhận mối quan hệ của mình với cô ở trước mặt Tống Dung lam, Tịch Nhuệ liền nghĩ tình cảm của Quân Thành đối với mình liệu có phải là yêu hay không?
Trước đây, anh coi cô là ân nhân đã cứu mạng mình vì thế nên mới đặc biệt để ý tới cô. Còn hiện tại, Quận Thành đã biết Tịch Nhuệ hóa ra chỉ là tu hủ chiếm tổ chim, người trong quá khứ cứu anh thật ra chính là Tịch Ly. Vì thế có phải hay không tình cảm Quân Thành dành cho Tịch NHuệ cũng đã dần phai nhạt?
Sự cảm kích mất đi, có lẽ dần dần giữa họ sẽ chẳng còn lại gì nữa cả. Thành thật mà nói, Tịch Nhuệ luôn cảm thấy rất cô đơn, luôn có cảm giác như chỉ có một mình mình là người cố gắng giữ lấy một quan hệ này. Giống như đang cố gắng cầm một chiếc bóng bay trong tay. Chỉ cần người cầm thả tay ra một cái, quả bóng kia sẽ tự do bay đi, không quay đầu nhìn lại. Tịch Nhuệ tự coi mình là người cầm dây bóng, còn quả bóng kia, có lẽ chính là Quân Thành.
Tịch Ly thấy em gái đột nhiên im lặng không nói gì, cô liên quan tâm lên tiếng: “Tịch Nhuệ, hiện tại em đang ở đâu vậy? Tự bươn chải ở bên ngoài một mình thật sự không dễ dàng vì thế em mau trở về nhà đi thôi.”
“Nhà? Tức là về đâu ạ?”
Thanh âm của Tịch Nhuệ hạ thấp xuống mà nói. Cô ấy luôn mong muốn mình và Quân Thành sẽ sớm cùng nhau xây dựng một tổ ấm, có với nhau những đứa con. Nhưng có lẽ hiện tại việc đó đã là không thể nữa rồi. Lý tưởng, quả nhiên chỉ để theo đuổi mà thôi.
“Bố mẹ luôn ở nhà chờ em mà, em đang nói gì vậy? Coi như em không muốn về nhà thì cũng có thể tới chỗ chị, đừng vì xích mích với Quân Thành mà dằn vặt bản thân.”
Tịch Ly thật không đành lòng nhìn em gái mình như thế. Cô muốn con bé trở lại dáng vẻ kiêu ngạo như ban đầu, như vậy ít ra Tịch Nhuệ có thể cảm thấy thoải mái và tự tin hơn bây giờ. “Chị, cảm ơn chị. Chị và Lạc Anh sắp đám cưới rồi nhỉ? Tới lúc đó em nhất định sẽ trở về."