Quân Thành chưa tắt hi vọng cầm điện thoại lên lại định gọi cho Tịch Nhuệ. Nhưng đợi đã hơn mười lăm phút vẫn luôn không có ai nghe máy, anh chỉ có thể đưa tay lên sờ loạn mái tóc để bày tỏ sự bất lực của bản thân. Tịch Nhuệ, rốt cuộc em đã đi đâu chứ? Quân Thành nghĩ liền không nhịn được mà gọi điện cho trợ lý để tìm thông tin về Tịch Nhuệ. Đợi tìm được cô, Quận Thành nhất định sẽ đích thân xin lỗi cô thật đàng hoàng. Tin tức về Tịch Nhuệ đã mấy ngày vẫn không thấy, nhưng tin tổng tài Lạc Thị sắp sửa
đính hôn thì khắp các mặt báo đều đã phủ sóng, e rằng mọi người trong thành phố ai cũng đều hay.
Tịch Ly cảm thấy không cần phô trương như vậy, chỉ cần tổ chức một tiệc cưới nhỏ rồi mời người quen là được rồi. Nhưng khách khứa bên họ Lạc lại quá đông, lại còn toàn là nhân vậy máu mặt nữa. Lạc Anh thân là con một, trọng trách to lớn gánh vác cả một tập đoàn, nên đám cưới của anh, đương nhiên không thể nào làm theo quy mô nhỏ như cô mong muốn được.
Tịch Ly thấy trên tivi đang phát sóng tin tức về đám cưới sắp tới của mình. Cô cảm thấy có chút mệt mỏi. Hào hứng thì đương nhiên vẫn vô cùng hào hứng. Nhưng dù sao cô cũng đã từng cưới qua một lần rồi, hiện tại lại còn đang mang thai nên cô chắc chắn rằng một đám cưới với quy mô lớn thế này nhất định bản thân sẽ mệt chết.
Lạc Anh thấy cô thở dài, anh liền cất tờ báo trong tay đi rồi quay người qua mà hôn lên trán cô một cái, thanh âm ôn nhu nhu nước hỏi: “Làm sao vậy? Em có tâm sự gì sao?”
“Em cảm thấy bố mẹ tổ chức đám cưới của chúng ta thật quá rườm rà rồi. Em chỉ nghĩ tới việc đi tiếp khách thôi cũng đủ thấy mệt”
“Yên tâm đi. Ngày hôm đó em chỉ cần làm cô dâu xinh đẹp của anh là được rồi. Mây việc như tiếp khách gì đó, cứ để một mình anh”
“Như thế làm sao được?”
Tịch Ly lên tiếng, để mặc cho anh xoa đầu mình. “Đám cưới có phải là của mình anh đâu, tốt xấu gì em cũng nên phối hợp cùng anh ra mắt mọi người chứ”. “Vẫn là vợ của anh hiểu chuyện” Lạc Anh cưng chiều hôn lên đôi môi anh đào đỏ mọng của cô. Gần đây Tịch Ly phát hiện, Lạc Anh giống như đã trở lại những ngày tháng "ăn thịt” trước kia, anh không còn cẩn trọng như lúc cô vừa mang thai nữa.
Tịch Ly để anh hôn thêm một lát rồi mới đưa tay lên mà đẩy anh ra, gương mặt cô có chút phiếm hồng, nhịp thở cũng hơi gấp gáp nói: “Chỉ lần này nữa thôi đấy nhé, gần đây anh làm những chuyện này nhiều quá rồi.”
Lúc thử váy cưới cũng vậy, lúc trong nhà bếp cũng vậy, hiện tại ngồi xem ti vi cũng như vậy nữa. Anh thật sự muốn hôn cô đến thế sao?
Lạc Anh cúi đầu dụi dụi tóc mình vào hõm vai cô, khiến cho Tịch Ly cảm thấy hơi
nhồn nhột: “Thôi anh, em bảo được rồi mà.” “Em bé... Đã sắp được ba tháng rồi nhỉ?” “Ừ, vài ngày nữa là được ba tháng rồi.” Tịch Ly thấy anh thay đổi thái độ, đột nhiên quan tâm tới bé trai trong bụng mình, cho
nên cô cực kì vui vẻ dùng tay nhỏ xoa bụng mà tươi cười đáp lại anh. “Hôm trước anh có hỏi bác sĩ một vài chuyện về em bé” Lạc Anh đầu vẫn dụi vào hõm vai cô, thanh âm trầm khàn nghe cực kì quyến rũ nói.
“Anh hỏi chuyện gì vậy?”
Tịch Ly cảm thấy anh không thích con trai, nhưng thật không ngờ anh lại quan tâm
tới đứa bé như thế. Điều này khiến cho cô cảm thấy vô cùng cảm động.
Nhưng niềm vui thường ngắn ngủi, Tịch Ly còn chưa bất ngờ và vui vẻ được bao lâu
thì những câu nói tiếp theo của anh đã khiến cho cô chết lặng.
“Em có biết anh và bác sĩ đã nói gì với nhau không?” “Không, anh nói đi để em biết.”
Tịch Ly thành thật trả lời. Cô đâu phải con gấu thích bám người như anh đâu, anh
làm gì hay ở đâu đâu phải lúc nào Tịch Ly cũng đều nắm bắt được.
“Bác sĩ nói với anh.”
Âm thanh anh trầm khàn ngắt quãng, cổ tạo ra vẻ thần thần bí để thu hút Tịch Ly.
Tịch Ly có chút căng thẳng cùng hồi hộp chờ nghe câu chuyện của anh. Sẽ không phải là đứa bé trong bụng cô đang gặp chuyện gì nghiêm trọng đấy chứ?