Anh có lúc nào rõ ràng là có sao mà chịu thừa nhận đầu cơ chứ? Cái gì cũng cứ ôm lấy một mình. Áp lực hay đau khổ đều tự nhận lấy về mình, chỉ muốn đem những điều vui vẻ cùng tốt đẹp đến cho cô. Tấm lòng của anh, đương nhiên là cô hiểu. Nhưng Tịch Ly cho rằng giữa hai người yêu nhau, điều quan trọng vẫn là biết chia sẻ đắng cay lẫn ngọt bùi với nhau. Chứ không phải là một người ra đứng đầu ngọn gió, người kia lại chui trong chăn ấm bình thạn ngủ trong nhà. Cái lối sống ích kỉ kiểu này Tịch Ly thật sự không thể nào chấp nhận được. “Coi như em đang cầu xin anh đó, có được không?” Cô chủ động nắm lấy tay anh, truyền hơi ấm của mình cho anh, muốn anh suy nghĩ lại.
Lạc Anh hiện tại như vậy, cô làm sao có thể đồng ý cho anh xuất viện được cơ chứ? “Mẹ nó không tin ba nó sao?” Đối lập hoàn toàn với sự lo lắng thái quá của cô, Lạc Anh lại bình thản như không có chuyện gì mà nâng bàn tay mảnh khảnh của cô lên, sau đó hôn lên mu bàn tay cô
một cái. “Tay em gầy quá, dạo gần đây em không chịu ăn uống đầy đủ sao?” “Không có đâu. Em vẫn ăn uống như bình thường mà.” Tịch Ly theo phản xạ trả lời nhanh các câu hỏi mà Lạc Anh đưa ra. Phản ứng này của cô khiến cho ý cười trên môi anh ngày càng hiện lên rõ nét. “E hèm, ba vào có được không?”
Đang lúc mặn nồng thì có người gõ cửa. Đôi nam nữ đang tình tứ trong phòng không ai hẹn ai mà cùng lúc quay đầu nhìn về phía cửa. Người đang đứng tựa mình vào cửa căn phòng bệnh là Lạc Cẩm, trên tay ông còn cầm theo một cặp lồng nữa. “Ta đã làm phiền tới hai đứa rồi à?” Lạc Cẩm đặt cặp lồng đang xách ở trên tay lên chiếc bàn cạnh giường bệnh của Lạc Anh rồi che miệng cười tủm tỉm nói. “Không! Không có chuyện đó đâu ạ” Tịch Ly hơi chột dạ vội vàng xua tay đáp. Cô dù sao cũng chưa thật sự thân thiết để có thể hành xử tự nhiên trước mặt bố của Lạc Anh được. Vì người dù sao cũng chỉ mới chính thức gặp nhau dạo gần đây
thôi mà.
“Con dâu, con không cần phải ngại. Bây giờ ta lập tức ra ngoài, hai đứa cứ tiếp tục câu chuyện còn đang dang dở đi nhé”. VÀ mà, nhớ nhẹ nhàng một chút. Đừng để ảnh hưởng đến cháu ba”
Trước lúc đi hẳn ra khỏi phòng, Lạc Lão Gia cũng không quên ló đầu vào bên trong để nhắc nhở đôi chim câu trong mắt ông một câu chốt. Hai má Tịch Ly trong nháy mắt hồng thấu đến tận trời. Cô. Cô và anh đâu có làm
chuyện gì mờ ám đâu cơ chứ?
Mọi biến hóa trên gương mặt cô đều đã được thu vào tầm mắt anh. Lạc Anh cúi đầu xuống hôn lên cái trán trơn bóng một cái, rồi lại vươn tay ra ôm lấy cô vào lòng: “Dễ chịu quá, lâu lắm rồi mới là được ôm em”
Tịch Ly biết anh vì mình mà bị thương, cô rất sợ vết thương của anh sẽ vì cử động
mạnh mà lại rách ra cho nên không dám cựa quậy lung tung, cứ để mặc cho anh ôm
lấy mình như vậy.
Mãi một lúc lâu sau Lạc Anh mới buông tay ra khỏi cô. Đó cũng là lúc Lạc Phu Nhân quay trở lại phòng bệnh. “Được rồi, thu dọn về nhà thôi. Mẹ đã hoàn thành thủ tục xuất viện cho con rồi” “Mẹ để anh ấy ăn sáng xong đã ạ. Ban nãy bố vừa mới đem đồ ăn tới” “Lạc Cẩm đã tới đây sao?”
“Vâng.”
“Vậy hai đứa ăn đi nhé. Vừa hay, mẹ cũng cần tìm ông ấy có chút việc Lạc Phu Nhân nói rồi lại quay lưng đi, mấy hôm nay Lạc Anh không đến công ty được nên Lạc Cẩm đang muốn giúp anh quản lý một vài hôm, sau đó lại khăn gói ra nước ngoài.
Thế mà mấy hôm trước còn mạnh miệng bảo ở lại chăm con dâu sinh cháu nội ra xong rồi bế cháu đi du lịch cùng mình nữa chứ. Hiện tại mới có mấy ngày thôi đã ngứa ngáy tay chân, không nhịn được mà muốn chạy lên máy bay rồi.
Ngày xưa khi yêu nhau Lạc Cẩm đâu phải loại người thích đi đây đi đó đâu nhỉ? Thật chẳng biết từ bao giờ ông lại nảy sinh hứng thú với việc đi du lịch như vậy nữa.
Tịch Ly vươn tay ra giúp Lạc Anh múc cháo trong cặp lồng ra bát. Bởi vì cặp lồng này giữ nhiệt nên đồ ăn còn rất nóng, cô phải loay hoay thổi nguội bớt rồi mới yên tâm để anh ăn. Lạc Anh biết hôm nay được xuất viện, tâm tình anh đương nhiên là cực kì vui vẻ, cho nên cũng không nháo mà phối hợp với cô ăn hết một bát cháo lớn.
Tịch Ly dọn dẹp xong, vừa mới bảo anh nghỉ ngơi đi thì có tiếng chuông điện thoại reo lên. Cô lấy máy từ trong túi mình ra, người gọi tới là Cố Huệ.
Cô đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, đứng bên ngoài cửa nhấn nút nghe: “Tiểu Huệ, sao vậy? Mới sáng sớm sao lại gọi cho mình?” “Đồ không có lương tâm này. Không phải cậu nói vài hôm nữa sẽ lại gặp mình sao? Mãi không thấy cậu liên lạc nên mình mới phải gọi cho cây trước đó.”