Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 207: “Thất vọng quá con trai yêu của ba nhỉ?”





Hắn không chút giấu diếm nào ở trước mắt Cố Hy phơi bày ra trần trụi những suy

nghĩ thèm khát dục vọng trần trụi nhất. Cố Hy vừa nghe hắn nói vậy, cả người liền

cong lên như tôm, cô ta không ngừng cựa quậy, miệng cũng kêu ú ớ.

Trương Hào đối với Cố Hy không có chút hứng thú nào, anh ta dù sao cũng đã là người có vợ, cho nên liền xoay người bước ra ngoài, chỉ để lại cho tên đàn em kia đúng một câu:

“Tùy mày”. Tên kia nghe thấy vậy liền cười lên khà khà, nhanh chóng vung tay lên xé toạc từng món đồ trên người Cố Hy. Mãi cho đến lúc cơ thể cô ta không còn gì che chắn nữa, hắn mới không chút chần chừ nào mà tiến sâu vào cơ thể cố Hy. Không có màn dạo đầu, cô ta liền đau đến rơi nước mắt. Tên kia cũng không phải tay mơ, hắn ta “tốt bụng” tháo miếng vải đang bịt miệng Cố Hy, âm thanh càng lúc càng khàn đi vì dục vọng ghé sát đến bên tai cô ta nói: “Đừng kiềm chế, giải phóng bản thân đi. Anh muốn nghe cưng rên rỉ” “Cưng thích mà, có đúng không?” Cố Hy liên tục lắc lắc đầu, nhưng sức phụ nữ yếu ớt làm sao có thể chống cự lại được một gã đàn ông to con.

Cố Hy bị hắn rút đi từ từ sinh lực, dần chìm vào cơn khoái lạc mà dục vọng đem tới, miệng không nhịn được mà phát ra âm thanh kiều mị, tầm mắt cũng vì lấm lem nước mắt mà bị làm nhòe đi.

Hoan ái qua đi, hắn không chút chần chừ, phóng thích dục vọng của mình vào nơi sâu nhất của Cổ Hy. “Ha, cơ thể cô khá là thành thật đấy” Tên đó hôn lên môi Cố Hy, mặc dù không biết cô ta đã phạm phải tội tày trời gì để người ta bỏ ra một số tiền lớn để xử lý Cố Hy, nhưng anh ta cũng chẳng để tâm mấy đầu. Vì hôm nay, ít nhiều gì anh ta cũng đã được thỏa mãn dục vọng của chính

mình.

“Tôi hận anh”

Cố Hy mệt mỏi thì thào trong miệng, biết là cô ta đang nói hận kẻ hãm hiếp mình

hay là ám chỉ một ai khác.

Tên kia hành sự xong liền bỏ mặc Cố Hy, hắn ta chỉ mở trói ở tay ra giúp cô ta, vì gã biết dù sao bây giờ Cổ Hy cũng không còn hơi sức đâu mà vùng vẫy nữa. “Lần sau, khôn hồn thì đừng có bén mảng đến gần Lạc Thiếu Gia nữa. Nếu không hậu quả lần sau cô phải chịu sẽ còn thê thảm hơn hôm nay gấp trăm lần”

Trương Hào chỉ bước vào lại trong nhà kho cũ kĩ để cảnh cáo Cố Hy một câu rồi lại ra bên ngoài, nghênh ngang lái xe mà rời đi. Bọn họ rời đi rồi, Cố Hy liền cố gắng chống đỡ bản thân mình ngồi dậy. Lạc Anh, Tịch Ly! Tôi có làm ma nhất định cũng sẽ không tha cho hai người. Ở bên phía bệnh viện, Tịch Ly đã được bác sĩ cho phép xuất viện về nhà để nghỉ

ngơi. Nhưng Lạc Anh thì vẫn còn phải ở lại theo dõi thêm, điều này khiến cho anh có

cảm giác hơi tủi thân một chút.

“Em thật sự sẽ đi về sao?”

“Sẽ bỏ rơi anh ở đây một mình sao?” “Lạc Anh, anh nói gì mà nghe nghiêm trọng vậy? Đợi qua mấy ngày nữa là anh cũng có thể về nhà rồi. Hơn nữa mỗi ngày em đều sẽ tới thăm anh”

Tịch Ly đứng ở đầu giường nhìn anh, cố gắng làm dịu đi cái đầu nóng của anh nhưng Lạc Anh lại không chịu nghe cô nói gì cả. “Em chính là đang muốn bỏ rơi anh”

Anh nói rồi lại quay mặt vào trong tường. Mấy ngày nay cùng anh ở trong bệnh viện, Tịch Ly chợt nhận ra Lạc Anh mới tạo ra một thói quen mới chính là mỗi lúc tâm trạng không tốt là lại ngoảnh mặt đi, để mặt mình đối mặt với bức tường màu trắng. “Đi thôi Tịch Ly, chúng ta về nhà. Con cứ mặc kệ Lạc Anh đi.”

Lạc Phu Nhân tiến lên phía trước VỖ VỖ vào vai cô. Tịch Ly mặc dù vẫn còn hơi bận tâm về Lạc Anh, nhưng nghe bà nói vậy liền miễn cưỡng gật đầu rồi theo Lạc Phu

Nhân ra về.

“Thất vọng quá con trai yêu của ba nhỉ?”

Lạc Cẩm hơi nhếch môi cười nhìn Lạc Anh, sau đó ông cũng theo vợ mình rời đi, để lại một mình Lạc Anh trong căn phòng trống.

Đi thật hả? Thật sự cô không dỗ anh sao? Lạc Anh nghe thấy tiếng của phòng đóng cạch một cái, anh liền lập tức quay đầu

nhìn về phía cửa rồi mở to mắt nhìn mọi người cùng lúc rời đi.

Không phải chứ? Đang đùa anh đấy à? Lạc Anh trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội, cố cưỡng lại cơn đau đớn ở trên lưng mà rướn người lên gọi bác sĩ.

Phải một lúc lâu sau mới có một bác sĩ nam tới thăm bệnh cho anh, vết thương của Lạc Anh vì anh mới cử động mà lại rỉ máu ra, bác sĩ lại phải giúp anh thay băng mới. “Cậu đừng cựa quậy lung tung nữa, để tránh vết thương bị rách ra” Băng bó xong xuôi, bác sĩ liền dặn dò anh một vài câu. Nhưng Lạc Anh căn bản chẳng còn tâm tình đâu mà để những lời này vào trong tai nữa. Anh chỉ mông lung ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ, ánh mắt không chút cảm xúc nào mà nói:

“Tôi có thể về nhà được chưa?” Về nhà? Bác sĩ nam nâng kính lên, lại bắt đầu miễn phí cho anh một tràng câu nhắc nhở: “Đừng đòi lung tung nữa. Không lẽ anh muốn mình cả đời sẽ phải nằm trên giường

bệnh hay sao?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv