Lúc bà tới nơi, toàn thân Tịch Ly ướt sũng đang ngồi trên băng ghế chờ, bả vai cô run lên, tay đang ôm mặt khóc.
Lạc Phu Nhân thấy cô như vậy liền đau lòng không thôi, mặc dù không biết có chuyện gì đã xảy ra, nhưng hiện tại sức khỏe Tịch Ly đang rất yếu, bà không muốn cô phải đau đầu vì bất kì một vấn đề gì nữa cả. “Tịch Ly, con trở về nhà đi.”
Mộ Tuyết Dung vỗ vỗ tay mình lên vai cô, môi trường ở bệnh viện sẽ không tốt cho tâm trạng mẹ và bé.
Tịch Ly cảm nhận được hơi ấm của Lạc Phu Nhân, cô ngẩng mặt lên, nhưng vẫn không thôi khóc, kịch liệt lắc lắc đầu: “Con không sao đâu. Con sẽ ở đây, đợi anh ấy”
Trong lòng Tịch Ly lúc này mọi giận dỗi hay thất vọng đối với anh đều đã bị cảm giác lo lắng cùng sợ hãi nuốt sạch banh. Cô vẫn còn nhớ như in khoảnh khắc Lạc Anh đẩy cô ra, không chần chừ giúp cô hứng trọn một viên đạn đó.
Vậy mà cô làm sao lại có thể nghi ngờ anh chủ động mây mưa với Cố Hy? Tịch Ly thật sự quá nông cạn. Giờ đây cô thật sự không thể nào không trách mình, tại sao lúc trước lại không nghe anh giải thích, không chịu tin tưởng anh một lần.
Nếu như cô ngoan ngoãn hơn một chút, nếu như cô tin tưởng anh thêm một chút thì có phải hay không thảm kịch này đã không xảy ra.
Lạc Phu Nhân nhìn thấy cô cương quyết, bà biết giờ có nói nhiều hơn nữa cũng không thể nào thay đổi được quyết định của Tịch Ly. Cho nên liền nhờ thím Cố đi vào
một cửa hàng thời trang nào đó mua một bộ quần áo để Tịch Ly thay tạm. Vì đằng nào, bà cũng không thể trơ mắt nhìn con dâu mình ướt sũng ngồi đây đợi Lạc Anh
tỉnh lại, cứ như vậy cơ thể cô sẽ không trụ được mất.
Đợi qua thêm một lúc cho cô bình tĩnh lại, Lạc Phu Nhân mới lên tiếng hỏi:
“Vậy, con có thể kể cho mẹ biết đã có chuyện gì xảy ra không?”
“Là lỗi của con, tất cả là tại con”
Bả vai Tịch Ly khẽ run run. Trong lòng cô đã mặc định mình chính là một kẻ tội đồ, chính cô là người đã gây ra vụ tai nạn này của Lạc Anh, làm cho anh phải đối mặt với nguy hiểm. “Ban nãy Cổ Hy đến nhà, con không cho cô ta vào. Cô ta liền muốn tấn công con, nhưng Lạc Anh đã lao ra đỡ cho con một phát đạn”
+
Chân mày đang chau chặt của Lạc Phu Nhân sau khi nghe cô kể chuyện liền dãn ra,
bà thở dài một hơi rồi vỗ vỗ lên lưng cô nói:
“Không phải lỗi của con đâu, con đã làm rất đúng. Nếu đổi lại là mẹ, mẹ cũng sẽ không để Cổ Hy bước vào trong nhà mình” “Không đâu mẹCon sai rồi. Chỉ vì con mà Lạc Anh.” “Lạc Anh cũng đã làm không sai. Nó là một người đàn ông, nó phải có trách nhiệm bảo vệ cho vợ con mình chứ. Con yên tâm đi, nó nhất định sẽ không sao đâu, không cần quá lo lắng.”
Lạc Phu Nhân cố gắng tỏ ra bình tĩnh để trấn an cô, nhưng bàn tay thanh mảnh của bà đang đặt trên lưng Tịch Ly vẫn không nhịn được mà run rẩy. Nói không lo lắng cho Lạc Anh thì chính là đang nói dối. Anh dù sao cũng là con trai ruột của bà là bà chín tháng mang nặng đẻ đau mà sinh ra.
Sao Lạc Phu Nhân có thể không chút nào lo lắng cho con trai mình được chứ?
Tịch Ly ngồi trên ghế chờ thêm một lúc, ý thức của cô bắt đầu trở nên mơ hồ, cả cơ thể như trở nên vô lực mà ngã xuống.
Trước lúc ngất lịm đi, cô chỉ kịp nghe văng vẳng bên tai có tiếng thét của Lạc Phu Nhân đang không ngừng gọi tên cô: “Tịch Ly, Tịch Ly, con sao vậy? Mau mở mắt, Tịch Ly.”
Mi mắt như dính bùn, nặng trĩu mà sập xuống, ý thức tạm khép lại tại đây. Đến lúc Tịch Ly tỉnh lại, bên ngoài vẫn đang mưa rả rích. Đầu cô đau như búa bổ nhìn lên trần nhà, nhận ra mình đang ở trong phòng bệnh.
“Lạc Anh.”
Tịch Ly giật mình gọi tên anh, sau đó chân nam đá chân chiêu bước xuống giường.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước, cô đã ngã khụy xuống, Tịch Ly cảm thấy trời đất như quay cuồng, thân thể cô cũng đang nóng như ngồi trong lò nung.
“Thiếu Phu Nhân, cô tỉnh lại rồi?”. Thím Cố cầm trong tay một cái cặp lồng, thấy cô đang ngồi trên nền đất liền vội
vàng chạy tới đỡ cô đứng lên, dìu cô đi lại ngồi trên giường.
“Thím Cố, Lạc Anh... Anh ấy thế nào rồi?”.