Trong kí ức của Cố Hy, anh hoàn toàn không phải là một người bạo lực. Lạc Anh có thể là một người lạnh nhạt hoặc tàn nhẫn trên thương trường, nhưng anh đối với phụ nữ tuyệt đối sẽ không thượng cẳng tay hạ cẳng chân, Lạc Anh mà cô ta biết tuyệt đối không phải người như vậy.
Nhưng nghĩ chỉ là nghĩ, trong khi cô ta còn đang chìm trong mớ suy nghĩ rối tựa đống bòng bong, Lạc Anh lại một lần nữa bước tới gần nâng cằm cô ta lên, nhưng lần này hành động của anh không còn ôn nhu như trước nữa, trực tiếp dùng lực bóp chặt lấy cái cằm nhọn của Cố Hy, khiến cô ta đau đến mức tưởng chừng như chỉ cần anh tăng thêm một phần lực nữa thì thật sự có thể đem xương cằm cô ta mà bóp thành từng mảnh vụn: “Là ai cho cô dũng khí để cho cô lén lút sau lưng tôi bày trò hãm hại cô ấy vậy, hả? Nếu như cô ấy thật sự xảy ra chuyện gì, cô có dùng mạng mình đổi lấy mạng của cô ấy được không?”
"Em..."
Cố Hy vừa sợ đôi mắt đang nhóm lên tia máu của Lạc Anh, vừa đau vì cảm giác bàn
tay anh nắm chặt lấy cắm mình, cho nên thân thể cô ta liền không nhịn được mà run
rây.
Lạc Anh thở hắt ra một hơi, anh ghẻ sát mặt mình vào mặt cô ta, để cho cô ta có thể
thấy rõ được biểu cảm tức giận đến tột độ của anh lúc này: “Tôi trước nay đều không ra tay với phụ nữ. Nhưng cô là trường hợp đầu tiên khiến
cho tôi phải phá lệ. Xem ra, tài cán của cô cũng không nhỏ, nhỉ?”
Anh nói rồi càng tăng thêm lực ở bàn tay đang nắm lấy cằm Cổ Hy, khiến cho cô ta vì
đau quá mà la lên oai oái.
“Lạc Anh, mau buông tay ra. Anh đang làm em đau đó”.
Gương mặt Cố Hy vì sợ hãi mà trở nên trắng bệch, miệng cô ta lắp bắp nói với Lạc Anh.
Nhưng Lạc Anh lúc này sớm đã không còn giữ vững hình tượng nam nhân chứng chạc ôn hòa như trong kí ức của cô ta nữa, anh bây giờ tựa như một mãnh thú hung bạo nắm lấy cằm Cố Hy, ép buộc ô ta nhìn vào đôi mắt đã nhóm lên tia máu của mình. “Tôi đã từng cảnh cáo cô, nhưng có vẻ cô chưa thấm thía vào đầu, vẫn chưa biết sợ
nhỉ?”
Lạc Anh nói rồi chậm chầm buông tay mình ra khỏi cằm Cổ Hy, đi ra một góc nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại ngắn còn chưa đến ba mươi giây, sau đó liền cúp máy.
Nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo trên gương mặt Lạc Anh, Cố Hy bắt đầu có dự cảm không lành. Cô ta khó khó khăn chống tay xuống đất để đứng lên, gương mặt lúc trắng lúc xanh có chút hoảng sợ nhìn vào anh: “Lạc Anh, anh định làm gì đó?”
“Làm gì?”.
Lạc Anh nghe thấy câu hỏi của cô ta, giống như nghe được một chuyện cười, anh ngồi lên chiếc ghế gỗ duy nhất trong cái nhà kho cũ kĩ này, vắt chân hình chữ ngũ, tay để gác lên trên ghế: “Cô nói xem tôi định sẽ làm gì? Đã nghe qua câu gieo nhân nào gặt quả nấy hay chưa? Cô đối xử với Tịch Ly như vậy, để cho công bằng thì có lẽ tôi cũng nên để cô nếm một chút tư vị đau đớn mà em ấy từng phải chịu nhỉ?” “Anh điên rồi.” Toàn thân Cố Hy không lạnh mà phát run, cô ta thật sự không còn nhận ra người đang đứng trước mặt mình giờ đây là ai nữa. lạc Anh bây giờ chỉ tựa như một người xa lạ, chẳng đem lại chút cảm giác quen thuộc nào cho cô ta.
Cố Hy hoảng loạn quay đầu chạy thục mạng về phía cửa, cô ta muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Trong đầu cô ta hiện tại có một giọng nói không ngừng lặp lại bảo cô ta mau chạy đi, một cỗ dự cảm không lành cũng đang bắt đầu xâm chiếm dần trong
lồng ngực cô ta tựa như một ngọn lửa nóng đang đốt cháy cuống tim Cổ Hy vậy.
Nhưng điều khiển Cổ Hy không ngờ là khi vừa chạy ra khỏi cửa thì cô đã và phải một tên đàn ông to con vạm vỡ, mà bên cạnh hắn còn có thêm vài kẻ xăm trổ nữa, hai cô ta vì sợ hãi mà lùi dần về phía sau.