Cố Huệ để mặc cho Alan ôm, đang lúc không chịu đựng được nữa mà định đẩy anh ta ra
thì bên tai hai người lại vang lên một giọng nữ cao quen thuộc:
“Chị Cổ Huệ. Chị Tịch lý thế nào rồi? Em... Em không phải là cố ý” Khi nghe thấy âm thanh đó, rõ ràng thân thể Cố Huệ hơi khựng lại. Ngay sau đó cô liền vùng khỏi vòng tay Alan mà bước từng bước dài tới trước mặt Cố Hy.
Chát!
Trước mặt Alan cùng những người ở gần đó, cô không chút ngần ngại mà giáng một cú
tát thẳng lên mặt Cố Hy.
Gương mặt Cố Hy hơi nghiêng đi, cô ta thật không ngờ Cố Huệ lại dám đánh mình. Trong nháy mắt mặt cô ta liền đỏ bừng lên vì giận dữ, nhưng thấy xung quanh có khá đông người đang xem kịch, cho nên Cố Hy liền ngã lăn xuống đất mà kêu khóc, không ngừng bám lấy chân Cố Huệ:
+
1
“Chị, em sai rồi. Nhưng mà em không phải là cố ý. Cho dù Tịch ly là người đến sau, là
người phá hỏng đi tình cảm giữa em và Lạc Anh. Nhưng em thật sự chưa từng có ý muốn làm hại chị ấy. Mọi thứ... Mọi thứ đều chỉ là tai nạn. Cho dù cô ấy có là người thứ ba đi nữa, em cũng thật lòng chúc phúc cho hai người họ. Thật không ngờ, không ngờ... Ô ô.”.
Cố Hy khóc lóc đến thương tâm, không ngừng ôm lấy chân Cố Huệ, để nước mắt dính lên ống quần cô. Cố Huệ cũng không tức thời phản bác, cô để cho Cố Hy thoải mái giờ hết trò mèo ra. Qua
đi tầm một phút, Cổ Hy nóng mặt nhìn Cổ Huệ vậy mà không có động tĩnh gì, không định
trước mắt mọi người đánh cô ta nữa sao?
“Alan, vào xe lấy hộp đồ nghề ra đây cho em”
Cố Huệ không quay đầu, thanh âm đủ để Alan nghe thấy, khiến cho anh trở nên vội vã
chạy ra xe.
Cổ Huệ nhìn Cố Hy đang lăn ra dưới đất như ăn vạ, cô ngồi xổm xuống nâng cằm cô ta lên, để cô ta nhìn vào đôi mắt màu đen đậm của mình. Ánh mắt Cố Huệ bây giờ tựa như
một vòng xoáy khiến cho Cổ Hy cảm thấy lạnh cả người, nộ khí bức người khiến cho cô ta
vô cùng sợ hãi.
Alan nhanh chóng đã đem đến trước mặt Cổ Huệ một bộ dụng cụ trong đó có đầy đủ dao kéo và kim chỉ. Đang lúc Cố Hy ngây ra không biết sắp có chuyện gì thì xoẹt một cái Cố Huệ đã dùng cây kéo sắc cắt một khúc dài tóc cô ta, cắt ngắn đến mức mái tóc dài ngang
lưng bây giờ còn chưa dài đến tại.
“A!" Cố Hy hoảng loạn nhìn tóc mình rơi trên đất, tức giận mà gào lên:
“A! Con tiện nhân, con tiện nhân này. Mày vừa làm gì tao vậy hả?” “ồn ào quá”
11
Cố Huệ đầy chán ghét nhìn cô ta, sau đó cầm bộ kim chỉ trong tay lên tiến về phía Cố Hy, dùng chân mình đạp lên bàn tay cô ta, khiến cho Cố Hy vì đớn đau mà la lên oai oái:
“Con mẹ nó! Con đĩ này. Mày mau thả tạo ra, mày đang đạp lên tay ai vậy hả?”
“Làm sao vậy?” Cổ Huệ nhếch môi khinh bỉ nhìn cô ta.
“Mới vừa rồi không phải còn quỳ xuống cầu xin tạo như một con chó sao? Tịa sao bây giờ
lại dám trước mặt chủ ăn to nói lớn vậy hả? Mad dog?”
(Mad dog: Chó điên) Cổ Hy nhìn Cố Huệ trong mắt hiện đang khoongcó một chút ấm áp nào mà tiến lại phía mình, cô ta mặc kệ cho bàn tay bị tróc da chảy máu mà trực tiếp kéo tay mình ra khỏi đế
giày Cố Huệ.
"Ha ha ha."
Cổ Huệ vuốt tóc cười mấy tiếng, nụ cười cực kì khoái chí nhìn về phái Cổ Hy đang không ngừng sợ hãi mà lùi về phía sau.
Chỉ là điệu cười này của cô ấy làm cho mọi người xung quanh không nhịn được mà cảm thấy có chút lạnh người đi. Âm thanh này, lạnh tanh giống như của quỷ Satan truyền đến từ địa ngục. Cố Huệ lại chậm chạp mà tiêu sái tiến lên phía trước, mỗi bước đi đều vô cùng vững vàng. Gương mặt cô đang biểu lộ hết sức bình tĩnh, nhưng ai cũng biết đằng dưới sự bình tĩnh đó đang ẩn chứa một cơn cuồng nộ tựa bào táp phong ba.
Cổ Huệ nắm lấy tóc Cổ Hy, sau đó cúi mặt cúi mặt xuống để chóp mũi mình chạm vào chóp mũi cô ta, hơi thở nóng rực của Cố Huệ phả lên mặt cô ta: “Nếu còn tiếp tục ồn ào, tao sẽ không khách sáo mà may miệng mày lại ngay tại đây đấy, có tin không?”
"Con me."
“Thế nào, mày thích chỉ xanh, hay chỉ đỏ?” Cổ Huệ chặt đứt lời Cố Hy, ánh mắt cô càng lúc càng mở lớn, khóe môi khẽ cong lên tạo
thành một nụ cười quỷ dị, khiến cho mặt Cổ Hy càng lúc càng tải xanh.
“Tiểu Huệ, đã đủ rồi”
Cổ Quần thấy em gái ra ngoài đã lâu không trở lại, anh liền ra ngoài xem xét thì bắt gặp
cảnh này. Cố Quân đi tới bên cạnh lấy đi cuộn kim chỉ trong tay Cố Huệ, nếu không có ai
ngăn lại, anh ta thật sự tin em gái mình sẽ may miệng Cố Hy lại mất.
“Anh trai?”
Cố Huệ quay sang liền bắt gặp Cố Quân, lúc này cừu hận trong mắt cô mới dịu lại. “Ừ, anh đây
Cố Quân ôm lấy Cố Huệ vào lòng, cảm nhận được sự run rẩy của thân thể Cố Huệ trong lòng mình, anh không nói nhiều mà trực tiếp ôm cô ấy đi vào bên trong.