Cổ Huệ nói rồi ôm lấy Tịch Ly, suýt chút nữa đã khiến cho cô òa khóc.
“Hôm nay chắc cậu đã mệt rồi, tạm thời đêm nay cậu cứ ở lại khách sạn này đi. Ngày mai
tớ sẽ dẫn cậu qua biệt thự của anh tớ”
“Như vậy... Có phiền không?”
“Phiền cái gì? Cố Quân anh ấy cầu còn không được. Căn nhà to như thế, chỉ có mỗi anh ấy không phải sẽ rất chán hay sao?” Tịch Ly nhướn mày nhìn Cố Huệ, ý muốn hỏi cô ấy không phải đang ở cùng nhà với Cố Quân sao, tại sao tự nhiên lại biến thành Cố Quận bây giờ đang ở nhà một mình rồi. Cố Huệ đối với Tịch Ly có thể nói là tỷ muội tình thâm, chính vì vậy suy nghĩ của Tịch Ly cô
ấy cũng nằm trong lòng bàn tay luôn rồi.
Cố Huệ xoa xoa tóc Alan, sau đó cười tự nhiên nhìn cô nói: “Bây giờ tớ đang ở cùng tên nhóc to xác này, mặc dù Cố Quân không đồng ý cho lắm” Tịch Ly nhìn một màn ân ái phía trước, cô có thể thấy được Alan thật sự rất quan tâm đến Cố Huệ. Vì vậy cô càng thấy mừng cho bạn thân khi đã tình được một chàng trai tốt có thể
trở thành người bạn cùng đồng hành suốt cả đời với mình.
“Quan hệ giữa hai người nhìn rất tốt”
Tịch Ly ngưỡng mộ nói một câu. Cố Huệ lao tới thúc Tịch Ly ăn thêm, sau đó âm thanh chân thành nói: “Đứa ngốc này, cậu sau này cũng sẽ như vậy thôi. Tiểu Ly nhà chúng ta xinh đẹp cùng tốt bụng như vậy, những tên đã đá cậu đi đúng là đồ mù mà. Hừ, cậu sau này nhất định phải
tìm được một anh trai thật tốt đấy, nếu không chắc chắn có thể tìm tớ duyệt qua cho”
Cố Huệ khảng khái vỗ ngực nói, khiến cho Tịch Ly suýt sặc. Thật ra lần này đối với Lạc Anh cũng không phải là cô bị đá. Lần này cô mới là người lựa
chọn rời đi trước cơ mà?
Nhưng chung quy lại kết quả cũng chẳng có gì khác nhau, nên cô cũng không có gì oán
trách.
Ở phía bên tự thự Lạc Gia, Lạc Phu Nhân vừa từ nước ngoài trở về, bà gấp gáp trở về như
vậy là do thím Cổ đã gọi điện báo cáo, nói rằng Tịch Ly đã bỏ nhà ra đi.
Lúc Lạc Phu Nhân trở về, Lạc Anh vẫn còn đang say ngủ. Chỉ có Cổ Hy là tự do mặc váy ngủ mỏng tang đi đi lại lại ở trong nhà. "Mę." Vừa mới thấy Lạc Phu Nhân, Cố Hy đã rất tự nhiên mà chạy tới bên cạnh bà. Nhìn thấy cách ăn mặc của cô ta, chân mày Mộ Dung Tuyết liền chau chặt chân mày lại,chán ghét nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Này cô, đồ có thể ăn bậy, nhưng lại không thể nói bậy. Tôi đây không dám nhận là mẹ của cô đâu” “Mẹ, dù sao thì con và Lạc Anh cũng đã... Sớm muộn gì.” “Đã như thế nào? Nó vui chơi quá đà, tôi có thể thay mặt cha nó dạy dỗ nó. Nhưng mà với loại gà mái muốn một bước lột xác biến thành phượng hoàng, trên đời này làm gì tự nhiên có việc tốt như vậy?”
Mộ Dung Tuyết càng thấy không vừa mắt cô ta, bà trực tiếp bỏ qua gương mặt đang nhăn nhỏ của cô ta mà bước lên trên lầu. Đẩy cửa vào phòng, thấy Lạc Anh vẫn còn đang say ngủ, Lạc Phu Nhân khong nương tình
đạp cho anh một cái, khiến thắt lưng Lạc Anh liền quặn đau, buộc cho anh tỉnh lại.
"Con mę nó.”
Lạc Anh xoa xoa thắt lưng ngồi thẳng dậy, đây rốt cuộc là chuyện gì thế, lại có kẻ đánh anh
sao?
“Vâng, tôi là mẹ anh đây Âm thanh trầm thấp của Mộ Tuyết dung vang lên bên tai khiến cho Lạc Anh giật nảy. Anh từ từ ngước mặt lên nhìn bà, sau đó xoa xoa đầu, ngơ ngơ ngác ngác hỏi: “Sao mẹ lại ở đây? Còn nữa Tịch Ly đâu? Sao cô ấy lại không ở trong phòng?”
Bây giờ không phải chỉ mới hơn tám giờ tối thôi sao? Ban nãy hai người còn thân mật như
vậy, cô có thể chạy đi đâu được chứ?
Lạc Phu Nhân nhìn Lạc Anh ngơ ngơ ngác ngác, con trai bà, bà đương nhiên tin tưởng anh không phải là loại người thích đùa giỡn tình cảm của người khác, càng sẽ không tự nhiên đưa cô gái khác về nhà mà hoan lạc. Nhưng sự thật ngay trước mắt, Lạc Anh thật sự đã phản bội đứa con dâu tương lai trong mắt bà, điểm này khiến bà khó lòng chấp nhận được. Một cái tát đánh xuống, khiến cho gương mặt của Lạc Anh nghiêng đi.
Anh trừng lớn mắt nhìn Mộ Dung Tuyết, không hiểu bà đang kích động vì cái gì: “Mẹ. sao mẹ lại đánh con?” Bà vừa từ nước ngoài trở về, vậy mà việc đầu tiên lại là ra tay đánh đứa con trai độc nhất? Chưa để Mộ Dung Tuyết có thời gian giải thích, Cố Hy đã từ ngoài cửa bước vào. Bộ đồ ngủ
mỏng tang trên người cô ta còn có cả dấu hôn thật khiến cho Lạc Anh chói mắt. Thấy anh đã tỉnh lại, Cổ Hy bày ra bộ dạng ngượng ngùng, tiến tới bên cạnh giường hỏi Lạc
Anh: “Lạc Anh, anh ngủ có ngon không?”
“Hả?”
Lạc Anh chau mày nhìn Cố Hy, anh ngủ ngon hay không thì liên quan quái gì đến cô ta cơ chứ?
Mà nghĩ cũng thật kì lạ, ban nãy Cổ Hy nói ở trong bệnh viện ngột ngạt muốn được về nhà, Lạc Anh đã đáp ứng cô ta. Nhưng mọi chuyện xảy ra sau đó vô cùng mơ hồ, anh bây giờ không có được một chút kí ức lưu loát nào về những chuyện đã xảy ra trong cả ngày hôm nay cả.