Sau khi nhận được tin báo Mạn Viên Hân mất tích từ dì Manh, Vương Chính Phàm liền gọi ngay cho Vương Kỳ An để cả hai chia nhau ra đi tìm cô ấy.
Anh chạy khắp nơi tìm kiếm, đến mức mồ hôi ướt cả lưng áo vẫn không hề dừng lại. Hết đường này sang đến đường kia, từ công viên này sang nơi khác, hỏi thăm đủ người nhưng kết quả chỉ là thất vọng.
Ngoại trừ Vương Kỳ An ra thì đôi mắt của nam nhân ấy, xưa nay chưa từng vì bất cứ một cô gái nào mà dao động, lo lắng, thế mà từ khi gặp được Mạn Viên Hân, anh đã biết thế nào là nhớ nhung, thậm chí ngay bây giờ là lo sợ.
Tìm chỗ này không thấy, Vương Chính Phàm lại lái xe tìm sang nơi khác. Đến khi anh đi ngang một bờ kè thì chợt nhìn thấy có khá nhiều người đang đứng bên bến sông chỉ trò gì đó phía dưới nước.
Có vẻ như Vương Chính Phàm đã cảm nhận được điều gì đó nên anh đã ngừng xe và chạy xuống đám đông xem thử rốt cuộc là chuyện gì, trong lòng hi vọng không phải là những gì tồi tệ như anh đang nghĩ.
Nhưng không, khi anh chen qua đám đông thì cũng là lúc có một người đàn ông vừa lao xuống nước, anh ta bơi tới chỗ cô gái đang sắp chìm vào dòng nước cách đó không xa. Và dĩ nhiên khi nhìn theo thì Vương Chính Phàm cũng nhận ra cô gái đó là ai, nét mặt anh bắt đầu biến sắc. Còn không cần nghĩ anh đã trực tiếp lao xuống dòng sông, dùng hết sức bơi về phía Mạn Viên Hân nhanh nhất có thể.
Mọi người, ai nấy đều vô cùng căng thẳng, dường như là nín thở dõi theo bóng dáng của người đàn ông ấy, cho tới khi thấy Vương Chính Phàm đã ôm được Mạn Viên Hân lên khỏi mặt nước thì tất cả mới thở phào nhẹ nhõm, cùng nụ cười xuất hiện trên môi.
Sau một hồi vất vả, suýt chút nữa đuối nước vì kiệt sức thì Mạn Viên Hân cũng được Vương Chính Phàm đưa lên bờ trong trạng thái bất tỉnh.
"Ai đó gọi xe cấp cứu hộ tôi."
"Hân Hân... tỉnh lại đi em, mở mắt ra nhìn anh đi!"
Còn chưa kịp thở lấy lại sức, Vương Chính Phàm đã lên tiếng nhờ mọi người giúp đỡ, sau đó liên tục gọi tên cô gái, khi thấy lồng ngực của cô không còn di động, anh liền lập tức tiến hành biện pháp sơ cứu phối hợp ấn tim cùng thổi ngạt.
Vương Chính Phàm làm liên tục không ngừng nghỉ, nhưng Mạn Viên Hân chẳng có một chút tiến triển tích cực nào khiến anh ngày càng lo lắng, nhưng không vì vậy mà người đàn ông ấy nản chí. Anh cứ ấn ngực rồi lại thổi ngạt mãi đến khi xe cấp cứu tới và cô được đưa lên xe, sau đó được y tá tiến hành sơ cứu chuyên môn thay anh.
Suốt quãng đường đến bệnh viện, anh vẫn nắm chặt bàn tay cô ấy, với gương mặt lo lắng hơn bao giờ hết.
May mắn thay đoạn đường tới bệnh viện khá ngắn nên chỉ mấy phút sau Mạn Viên Hân đã được đưa vào phòng cấp cứu, khi đó Vương Chính Phàm buộc phải ngồi chờ bên ngoài.
Sau một lúc căng thẳng, Vương Chính Phàm mới nhớ ra Vương Kỳ An cũng đang đi tìm Mạn Viên Hân nên anh đã lấy điện thoại trong túi quần ra, dù điện thoại chống nước nhưng vẫn bị hỏng loa nên anh chỉ có thể gửi một tin nhắn cho cô em gái của mình.
Cứ thế một mình Vương Chính Phàm mang lo âu cùng căng thẳng ngồi chờ trước phòng cấp cứu, trong lòng chỉ cầu mong rằng người con gái ấy được bình an vô sự, nếu không anh sẽ áy náy suốt đời vì đã không bảo vệ chu toàn cho người mình thương.
Vương Kỳ An nhận được tin nhắn cũng vội vã chạy vào bệnh viện, sau một lúc tìm kiếm cô cũng nhìn thấy Vương Chính Phàm đang ngồi gục mặt trước cửa phòng cấp cứu nên liền nhanh chân chạy tới.
"Anh hai..."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của cô em gái, Vương Chính Phàm mới ngẩng mặt lên, khi đó Vương Kỳ An đã đến cạnh anh, sốt ruột hỏi tiếp:
"Chị Hân Hân bị sao vậy anh hai? Còn cả người lẫn đầu tóc của anh đều ướt sũng thế này?"
"Cô ấy đã gieo mình xuống sông với ý định tự sát."
Vương Chính Phàm trầm giọng, trong câu nói của anh đâu đó còn phảng phất một chút tự trách.
"Chẳng phải tâm trạng của chị ấy gần đây đã khá hơn rồi sao? Giờ sao lại muốn tự sát chứ?"
"Thật ra là do chúng ta chủ quan mới cho rằng cô ấy đã khá hơn mà thôi. Cô ấy không muốn chúng ta lo lắng, không muốn bản thân trở thành gánh nặng phiền phức cho anh và em nên mới tỏ ra bình ổn. Nhưng nguyên nhân tác động dẫn đến chuyện cô ấy tự sát có lẽ là vì hôm nay cô ấy đã đi đâu đó hoặc gặp ai đó..."
Vương Kỳ An cũng bắt đầu suy nghĩ, cả hai im lặng một lúc sau thì cô ấy mới lên tiếng:
"Chị ấy từng nhắc tới nhà họ Diệp, nhưng lại không nói rõ cụ thể, cũng không cho chúng ta biết địa chỉ, có khi nào chuyện này liên quan tới nhà họ Diệp kia không? Nhưng rốt cuộc người của Diệp gia đó là ai mới được chứ?"
Vương Chính Phàm đã nghe, nhưng anh cũng không tài nào đoán ra Diệp gia là gia đình nào, vì ở thành phố này có không ít gia đình họ Diệp. Thân thế thật sự của Mạn Viên Hân, anh còn không biết một chút nào thì căn bản càng quá mơ hồ trong vấn đề này.
Nghĩ mãi cũng không thông nên Vương Kỳ An đã tạm gác sang một bên. Lúc này, cô cũng bắt gặp gương mặt vô cùng lo lắng của Vương Chính Phàm, nhìn quần áo trên người anh ướt nhem mà cô không khỏi xót lòng nên liền nói:
"Anh hai, hay anh về thay đồ trước đi còn em ở lại chờ bác sĩ ra, chứ anh cứ để mình ướt thế này không khéo sẽ cảm lạnh mất."
"Anh không sao, chuyện quan trọng bây giờ là tin báo tình hình của cô ấy."
Vương Chính Phàm đã nói rõ tâm ý của mình nên Vương Kỳ An cũng không biết nói thêm điều gì, cô chỉ lặng lẽ ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của anh, khẽ nói:
"Em tin chị ấy sẽ bình an!"
Cứ thế, cả hai lẳng lặng ngồi chờ với lòng hồi hộp. Mãi một lúc sau bác sĩ mới bước ra khỏi phòng cấp cứu, khi đó Vương Chính Phàm và Vương Kỳ An cũng lập tức đứng dậy, mong đợi thông báo từ người bác sĩ ấy.
"Thật may mắn khi cô ấy được sơ cứu đúng cách và đưa vào cấp cứu kịp thời nên đã qua được cơn nguy kịch, nhưng do sức khỏe còn yếu nên sau vài giờ nữa thì cô ấy mới có thể tỉnh lại. Người nhà nhớ chú ý chăm sóc kĩ càng, đừng để cô ấy bị nhiễm lạnh."
Cuối cùng tin lành cũng đến, Vương Chính Phàm và Vương Kỳ An đã có thể mỉm cười an lòng. Hi vọng sau tất cả, cô ấy sẽ vượt qua chính mình của hiện tại!