Editor: Renni - diendanlequydon
Beta: QR2
Sinh nhật em là “ngày giỗ” của chúng ta.
Lúc Hướng Vãn và Lâm Mạc Tịch ở cùng một chỗ, cô luôn có cách để chèn ép cậu, mặc kệ trong tình huống nào, bất kể có chuyện gì xảy ra. Cái gọi là sự thật chính là dù đã qua nhiều năm như vậy nhưng vẫn không thay đổi. Hướng Vãn bây giờ vẫn còn có thể dùng thân phận trưởng bối để áp bức Lâm Mạc Tịch, nô dịch Lâm Mạc Tịch. Chuyện đó bắt đầu từ khi nào? Hình như là từ lúc Lâm Mạc Tịch đến nhà Hướng Vãn, Hướng Vãn nói với cậu, chị là chị của em, từ đó về sau Lâm Mạc Tịch đã bị áp bức rồi. Có một năm mùa đông, ở quê của Hướng Vãn có một trận tuyết lớn, tuyết rơi trắng xóa, trong một đêm đã che phủ cả thành phố. Lúc đó đúng vào dịp cuối năm, người làm trong nhà đều đã nghỉ phép để về nhà cả rồi. Tuyết rơi dày chừng một mét, cửa chính không mở ra được, khó khăn lắm mới có thể đẩy ra được một khe hở, đủ để một người đi qua, lâu lắm rồi Hướng Vãn chưa thấy trận tuyết lớn như vậy, lập tức vô cùng hưng phấn, muốn ra ngoài chơi cho đã nhưng tuyết quá dày, cô nửa bước khó đi. Ở trong nhà lại không có người lớn, Hướng Vãn tìm một bộ dụng cụ quét tuyết, đưa cho Lâm Mạc Tịch. Lâm Mạc Tịch bé nhỏ ngây thơ nhìn Hướng Vãn: “Chị ơi, chị cho em cái này để làm gì?”
Hướng Vãn xoa đầu Lâm Mạc Tịch, cười khà khà đáp: “Mạc Tịch có muốn cao lên không? Bây giờ em chỉ thấp như vầy thôi nha.” Hướng Vãn nói xong thì so từ đầu Lâm Mạc Tịch qua, cậu chỉ cao tới cằm cô. Lâm Mạc Tịch gật đầu, Hướng Vãn cười càng lúc càng gian xảo: “Vậy em quét quyết đi, quét tuyết có thể làm em cao hơn đó!”
“Có thật không?”
“Đương nhiên là thật rồi, chị có lừa em bao giờ chưa?” Hướng Vãn chân thành thề thốt, vỗ ngực đảm bảo. Hồi đó Lâm Mạc Tịch còn nhỏ, chuyện gì cũng nghe lời Hướng Vãn nên cũng không suy nghĩ nhiều, vui vẻ nhận lấy dụng cụ, vui vẻ ra sân quét tuyết. Cậu còn thường quyên quay đầu cười với Hướng Vãn: “Chị ơi, chị tốt với em quá!”
Hướng Vãn cũng cười, có em trai thật tốt. Lâm Mạc Tịch nói gì nghe nấy, cứ thế kiên trì suốt bảy tám năm, lúc Hướng Vãn mười bảy tuổi, Lâm Mạc Tịch mười lăm tuổi, vị trí của họ đã đổi ngược cho nhau. Chỉ có điều phần lớn thời gian, Lâm Mạc Tịch vẫn nhường nhịn Hướng Vãn. Nhưng một số ít chuyện không nhân nhượng kia cũng khiến cho Hướng Vãn phải vò đầu bứt tai. Hồi đó, Hướng Vãn cực kỳ thích chơi game, mới đầu cô chỉ chơi game offline, cốt truyện vô cùng đã ghiền, giống như xem phim trên tivi, chỗ khác trên tivi chính là cô như người lạc vào một thế giới kỳ lạ, say mê cũng là chuyện rất bình thường. Sau đó cô lại chơi Võng Du (game online), không còn chơi một mình nữa, trong game còn có rất nhiều người chơi khác, giao lưu với người ta, chém giết lẫn nhau, đây là điều mà game offline không có được, Hướng Vãn đương nhiên càng say mê. Đa phần những game Hướng Vãn chơi, Lâm Mạc Tịch đều đã chơi qua, mà tất nhiên còn chơi hay hơn cả Hướng Vãn. Hướng Vãn thuộc loại người giàu tình cảm nhưng không phải là người có chỉ số thông minh cao, những nhiệm vụ hơi phức tạp, cô làm không được, sau đó sẽ đi năn nỉ Lâm Mạc Tịch, Lâm Mạc Tịch đành bất đắc dĩ tạo cho mình một tài khoản, tổ đội để kéo Hướng Vũ đi. Từ đó, cô ở phòng cô, Lâm Mạc Tịch ở phòng cậu, hai người cùng chơi game. Lúc Hướng Vãn cấp 30, Lâm Mạc Tịch cấp 20. Khi Lâm Mạc Tịch cấp 30, Hướng Vãn vẫn cấp 30. Đến khi Lâm Mạc Tịch hơn 90 cấp, Hướng Vãn không nhịn được nữa, cô đùng đùng nổi giận qua phòng Lâm Mạc Tịch, rút dây mạng của cậu.
“Em đó, nửa tháng tới không được chơi game, học hành không lo, ngày nào cũng chỉ biết chơi! Chờ em thi xong mới được chơi nữa!” Hướng Vãn nói ra những lời đầy chính nghĩa, trong lòng lại âm thầm tính toán, Lâm Mạc Tịch biết rõ, chẳng qua cô chỉ muốn dành đoạn thời gian này để thăng cấp, lấy lại mặt mũi. Lâm Mạc Tịch biết hết nhưng cũng không vạch trần cô. Mỗi ngày sau khi tan học, hai người sẽ ở trong phòng Hướng Vãn, Hướng Vãn chơi game, Lâm Mạc Tịch đọc sách. Có thể nói Lâm Mạc Tịch rất có định lực, Hướng Vãn bên này chém giết kịch liệt, ngay cả liếc sang cậu cũng chưa từng liếc một cái. Hướng Vãn đi giết BOSS, mạng nhỏ xém chút cũng mất luôn, nếu không phải trang bị của cô tốt, có đủ dược phẩm, hồi máu kịp thời, đoán chừng chắc chắn sẽ tử trận. Bộ trang bị của cô có thể xem là cao cấp nhất, do Lâm Mạc Tịch chế tạo cho cô, đại đa số dược phẩm cũng là do Lâm Mạc Tịch luyện cho. Khi cô tự mình hoàn thành một nhiệm vụ săn BOSS, Hướng Vãn vui vẻ reo hò, túm lấy cánh tay Lâm Mạc Tịch, chỉ vào màn hình, cho cậu xem. Lâm Mạc Tịch nhìn lướt qua màn hình, nhìn bảng số liệu, nói ra một câu tức chết người không đền mạng: “Không tệ, tốt lắm, nửa tiếng giết xong một con BOSS, chơi tầm tám, mười năm nữa, tốc độ và kỹ năng giết Boss của chị cũng sẽ luyện thành thôi.”
Hướng Vãn mặt đen sì nhìn cậu, hận không thể cắn chết cậu. Thầy giáo hồi trung học đáng ghét nhất ở chỗ, thích cho học sinh làm bài tập, không cần biết bạn có làm nổi hay không, cứ phát trước đã, chỉ cần có bán, trường của Hướng Vãn đều phát ra. Bài tập thật dày chồng chất thành núi, bài tập của Hướng Vãn toàn là bài mới, lúc thầy giáo phát xuống, xé đáp án đi, sau đó nói với học sinh, trong một tuần phải làm xong rồi nộp. Lâm Mạc Tịch vĩnh viễn không thể từ chối lúc Hướng Vãn nước mắt lưng tròng nhìn cậu, bất kể cô đưa ra yêu cầu gì, Lâm Mạc Tịch nhất định sẽ đồng ý. Cho nên, Lâm Mạc Tịch đáng thương dù vẫn còn là học sinh cấp hai nhưng lại làm bài của học sinh cấp ba, may mà năng lực lĩnh ngộ của cậu tốt, mò mẫm cũng có thể làm được. Mỗi khi Lâm Mạc Tịch làm được một bài toán khó, Hướng Vãn sẽ cảm thấy không phục, vỗ mạnh vào đầu cậu: “Đầu óc của em cấu tạo ra sao vậy? Sao cái gì em cũng biết thế? Muốn chết à, có để người ta sống nữa hay không?”
Trên cơ bản, Lâm Mạc Tịch nhìn qua sách giáo khoa một lần, lại làm thêm vài bài tập thì đã hiểu rồi. Lâm Mạc Tịch cười như không cười, Hướng Vãn bị vẻ mặt này của cậu chọc giận, cô không tin cái gì cũng không thắng được cậu.
“Em về phòng đi, login, chúng ta PK (*)!”
(*) PK là Player Killer/ Player Killing. Chỉ những người hoặc những hành động đi “giết” người khác. Từ này không được dùng trong trường hợp tự vệ. Chế độ đấu PK cho phép người chơi thi đấu với đối thủ. Có nhiều lựa chọn thi đấu. Tất cả các nhân vật tham gia vào trận PK đều có người điều khiển.
Lâm Mạc Tịch điềm tĩnh đặt cây bút trên tay xuống, thản nhiên nói: “Em thắng thì được gì?”
“Sau này chị sẽ làm bài tập cho em!”
Lâm Mạc Tịch sửng sốt, chợt cười nói: “Thôi, đừng đấu, thật vô nghĩa.”
Để cô làm bài tập cho cậu, để bị mắng à? Thầy sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.
“Em đang công khai xem thường chị!” Hướng Vãn tức giận giậm chân, chợt lại ra vẻ đau thương: “Chị cần một đứa em trai như em để làm gì chứ?”
Lâm Mạc Tịch thở dài, Hướng Vãn đã hoàn toàn bị phim truyền hình đầu độc, cái trò một khóc hai nháo này cũng không tệ, thừa lúc Hướng Vãn còn chưa thắt cổ, Lâm Mạc Tịch nhanh chóng đồng ý. Về phòng bật máy tính lên, cắm dây mạng, sau đó đăng nhập game. Khung chat của Hướng Vãn đột nhiên nhảy ra một tin tức, bạn tốt của bạn tặng bạn một bộ Lưu Vân Chiến Giáp, mời bạn nhận lấy. Lúc này, đương nhiên Hướng Vãn không thể nhận, cô bấm từ chối. Không tới vài giây sau, một tin tức khác lại được gửi tới, bạn tốt của bạn tặng bạn Thiên Huyền Ngọc Cầm, mời bạn nhận lấy. Hướng Vãn tất nhiên lại bấm từ chối. Trong game, Hướng Vãn chọn một nhân vật hết sức vô dụng, nhạc sư, ngoại trừ y phục đẹp và chiêu thức hoa lệ khi đánh nhau ra, gần như chẳng có ưu điểm gì, sức chiến đấu thấp, lực phòng sự cũng thấp, nên dù cô có mua trang bị tốt nhất, cũng vẫn sẽ thua võ sĩ, thuật sĩ cùng cấp một đoạn.
Lúc đó PK, Lâm Mạc Tịch gửi trang bị cao cấp nhất sang, có ý gì thì không cần phải xác minh lại nữa rồi. Sau khi Hướng Vãn bấm từ chối lần thứ ba, cuối cùng cô cũng nổi bão, trực tiếp lao sang phòng Lâm Mạc Tịch, giận dữ nói: “Em có bệnh à? Rốt cuộc có đánh hay không đây?”
Lâm Mạc Tịch hết cách: “Được rồi, là chị muốn đánh đó.”
Tự rước lấy nhục chính là câu dùng để hình dung Hướng Vãn, không thể chuẩn hơn nữa, bắt đầu PK chưa tới hai phút, cô đã anh dũng hy sinh rồi. Hướng Vãn nhìn hàng chữ trên màn hình: “Đại hiệp, thất bại là mẹ của thành công, xin hãy tiếp tục cố gắng.”
Nhanh vậy sao? Còn chưa tới hai phút, cô đã bị giết? Có thể Lâm Mạc Tịch hơi hối hận, cảm thấy mình giết cô quá nhanh, cậu gửi một tin tức cho Hướng Vãn: “Hay chúng ta đấu lại lần nữa? Lần này em sẽ không dùng tiên thú.” Hướng Vãn nhìn chằm chằm màn hình, thiếu chút nữa là tức điên, nhanh chóng trả lời: “Em dứt khoát không dùng vũ khí luôn đi.” Ai mà ngờ được Lâm Mạc Tịch thật sự vứt vũ khí, nhân vật trong game đang ngồi dưới đất. Lần này, Hướng Vãn thật sự nổi giận rồi, cô tắt máy tính, vọt sang phòng Lâm Mạc Tịch, không đợi Lâm Mạc Tịch kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, cô đã cắn lên mũi Lâm Mạc Tịch. Không đánh lại cậu trong game, trong hiện thực chẳng lẽ không đánh được cậu sao? Ngoài cửa sổ, bóng đêm đã bắt đầu bao phủ, Hướng Vãn ngồi trên xe lăn, nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, ngẩn ngơ nhớ về ngày xưa, ánh mắt cô nhìn ra bên ngoài, nhưng cả người lẫn suy nghĩ đều đã trở về ngày trước. Lâm Mạc Tịch ôm cô từ sau lưng: “Sao chị lại ngẩn người vậy?”
Cái ôm của cậu khiến Hướng Vãn giật mình, cô chợt khôi phục lại bình thường: “Không có gì, nhớ hồi lúc chơi game thôi.”
Lâm Mạc Tịch cười, ôm cô từ trên xe lăn xuống, đặt ngang lên giường, vén kỹ góc chăn. Sau đó mới chậm rãi nói: “Trước kia chị thật xấu tính.”
Hướng Vãn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Mạc Tịch, chúng ta PK lần nữa đi! Lần này chị nhất định sẽ không thua.”
Lâm Mạc Tịch lắc đầu cười: “Các sever của game《 Mộng Hồi 》đều đóng cả rồi, bây giờ không chơi được nữa, coi như chị thắng em rồi có được không? Ngoan ngoãn nằm đi, em đi lấy khăn lông lau người cho chị.”
Thì ra đã đóng cả rồi, thì ra thật sự không thể quay về được nữa. Lâm Mạc Tịch rời khỏi toilet, nhìn Hướng Vãn lại ngẩn người, cũng không quá để ý, cậu dùng khăn lau người cho cô, bây giờ cô không thể tắm rửa, mỗi ngày đều là Lâm Mạc Tịch dùng khăn lông lau người cho cô, bây giờ cái gì cô cũng để cậu làm, loại cảm giác này làm cho Hướng Vãn không biết phải làm sao, cô muốn dựa vào cậu nhưng cậu lại không đủ để cô dựa vào. Chân Hướng Vãn khôi phục rất tốt, cô vẫn tích cực tập vật lý trị liệu, bây giờ có thể chống gậy để đi. Lúc bác sĩ kiểm tra cho Hướng Vãn, điện thoại của Lâm Mạc Tịch đột nhiên reo lên. Cậu nhíu mày, Hướng Vãn chú ý thấy, nhẹ giọng nói: “Nếu em có việc thì đi làm đi. Trở về sớm một chút là được, chị chờ em mang đồ ăn ngon về.”
Lâm Mạc Tịch cúi người hôn lên trán cô một cái: “Là công ty gọi tới, có chút việc, em đi xử lý một lát, em sẽ trở lại nhanh thôi.”
Cậu đi rất xa khỏi phòng bệnh, lấy điện thoại ra gọi lại: “Có chuyện gì sao?”
Nếu trái tim người đại diện của Lâm Mạc Tịch không tốt khẳng định đã ngất xỉu, cậu mất tích hơn một tháng, lâu lắm mới mở máy, mình gọi tới thì cậu cúp máy, gọi nữa thì cậu hỏi mình có chuyện gì sao? Người đại diện tận lực giữ cho mình bình tĩnh hòa nhã, dù sao Lâm Mạc Tịch cũng là cây rụng tiền của công ty: “Mạc Tịch à, dạo này cậu đi đâu vậy?”
“Không phải tôi đã nhắn tin cho anh, nói là tôi muốn nghỉ đông sao?”
Cậu còn dám nói như vậy? Người đại diện kiềm chế lửa giận, chỉ một tin nhắn, biến mất hơn một tháng. Tuy có oán giận nhưng vẫn phải cho cậu mặt mũi: “Mạc Tịch à, cậu đi du lịch đến mặt trăng hay sao? Chị Hằng Nga có khỏe không? Thỏ Ngọc có khỏe không?”
“Ừm, Ngô Cương cũng khỏe lắm.”
“Lão đại, cậu còn có tâm trạng nói đùa à? Cậu lập tức trở về công ty đi! Album tuyên truyền mới phải lập tức triển khai!”
“Được, mai tôi sẽ về.”
Anh không nghe nhầm chứ? Anh vốn chỉ nói bừa mà thôi, chỉ cần Lâm Mạc Tịch không chịu, anh sẽ đập tới, nào ngờ Lâm Mạc Tịch lại dứt khoát đồng ý như vậy! Cúp điện thoại, cậu lại gọi thêm một cuộc nữa sau đó trực tiếp tháo pin ra. Không lâu sau, nhà ăn đưa cơm tới, là món Pháp.
“Cải thiện sinh hoạt cho chị à?” Hướng Vãn nhìn những món ăn này, đôi mắt thiếu chút nữa đã tỏa ra lục quang, sự thèm ăn của cô đã bị kiềm chế lâu lắm rồi. Lâm Mạc Tịch cười, đỡ cô ngồi lên. Nhân viên nhà ăn bày tất cả món ăn lên bàn, sau đó mở hộp bánh ngọt ra, cắm nến lên, đặt ngay giữa bàn. Hướng Vãn kinh ngạc nhìn Lâm Mạc Tịch, chỉ vào mũi mình hỏi: “Hôm nay là sinh nhật chị sao?”
“Ước nguyện sau đó thổi nến đi!”
“Có quà không?”
“Em không chuẩn bị.”
“Keo kiệt!”
Hướng Vãn bĩu môi, một hơi thổi tắt nến.
“Hơi thở lớn quá nhỉ, phần thưởng cho chị nè!” Lâm Mạc Tịch như làm ảo thật lấy ra một cái hộp gấm màu vàng, bên trong có chiếc lược cẩm thạch, nhỏ cỡ lòng bàn tay, trên đó có hoa văn tinh tế rất đẹp mắt.
Hướng Vãn yêu thích không nỡ buông tay, cười nói: “Em lấy đâu ra bảo bối này vậy? Là triều Tống à?”
Lâm Mạc Tịch lắc đầu: “Triều Đường.”
“Ồ! Đúng là bảo bối! Chị không nỡ dùng đâu!”
“Em còn chưa nói xong mà, là hàng giả.”
Hướng Vãn cẩn thận nhìn qua một lần, không khỏi cười nói: “Em sợ chị sẽ làm mất cây lược này à? Còn khắc tên của chị lên. Nhưng mà chữ triện của em viết cũng không tệ, đáng khen!”
Lâm Mạc Tịch đưa mặt tới gần: “Có thể khen thưởng rồi.”
Hướng Vãn giơ tay lên, vỗ vào mặt cậu một cái: “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
Lâm Mạc Tịch ôm eo cô, cười ha ha đáp: “Đó là bổn phận của em mà!”
Cái lược này là do một người thợ thủ công làm ra, màu xanh ngọc trong suốt, Hướng Vãn càng nhìn càng thích.
“Ồ? Tại sao trên đây không có tên của em?”
“Ăn bánh ngọt đi, em muốn ăn mứt quả.”
“Muốn ăn, đợi chị!” Hướng Vãn trả cây lược vào hộp, cầm dao cắt hai miếng bánh ngọt.
Lâm Mạc Tịch cầm bánh ngọt, trở tay, “bốp” một tiếng, úp bánh ngọt lên mặt Hướng Vãn.
Hướng Vãn mở to hai mắt nhìn cậu, thẹn quá hóa giận: “Em ăn hiếp người tàn tật!”
“Không phải chị nói thân tàn nhưng ý chí kiên định sao?”
“Lâm Mạc Tịch! Em cho chị đánh một cái nhanh lên! Nếu không chị sẽ không để em yên!”
“Xem chị không để yên cho em như thế nào!”
Môn công phu ăn vạ này Lâm Mạc Tịch đương nhiên không phải đối thủ của Hướng Vãn. Cho nên cậu vẫn bị Hướng Vãn úp một miếng bánh ngọt lên mặt. Dùng khăn mặt lau lung tung trên mặt một lần, Hướng Vãn rất đói, vùi đầu vào ăn.
Lâm Mạc Tịch ngồi một bên nhìn, im lặng mỉm cười.
“Ăn từ từ thôi, làm như em ngược đãi chị không bằng.”
“Em đã ngược đãi chị rồi!”
“Sau này chị phải hạnh phúc, chị nhất định phải hạnh phúc đó!”
“Điều này còn cần cậu nói à? Chị muốn hạnh phúc!”
“Sau này chị phải tự chăm sóc bản thân, đừng có làm việc thiếu suy nghĩ.”
“Sao em lại không ăn?”
“Em thích nhìn chị ăn.”
“Em có khuynh hướng bị cuồng ngược à? Vậy em nhìn đi.”
“Hướng Vãn.”
“Sao?”
“Không có gì, chỉ là muốn gọi tên chị thôi.”
Hướng Vãn nhếch môi cười ngây ngô với cậu, khuôn mặt đầy bơ, thật mất hình tượng. Cô chơi đến mệt, lúc Lâm Mạc Tịch lau mặt cho cô, cô đã ngủ thiếp đi. Lâm Mạc Tịch nhìn cô, cười: “Đồ ngốc, thật là ngốc quá.”
Cậu hôn môi cô lần cuối, đứng dậy mở cửa bước ra ngoài. Người chờ ngoài cửa gật đầu với cậu, xem như chào hỏi.
Lâm Mạc Tịch cố nén mong muốn quay đầu lại nhìn cô, bước tới bên cạnh đàn ông kia, cười nhẹ nói: “Lê tiên sinh, hi vọng anh sẽ tuân thủ lời hứa, đối xử tốt với chị ấy.”
“Tôi sẽ mời cậu đến uống rượu mừng.”
“Cảm ơn.” Cậu đi vài bước, đột nhiên lại dừng chân, lắc đầu bật cười rồi lại tiếp tục bước đi, biến mất ở phía cuối hành lang thật dài của bệnh viện.