Lúc ái muội tối hôm qua, cả hai nóng bỏng như những que diêm đang cháy dây dưa vào nhau, mà bây giờ lại giống như đầu gỗ đối diện khối băng.
Đầu ngón tay cứng đờ của Mạnh Hủ Nhiên bị cúc áo cộm vào lạnh đến có chút đau, đáy lòng cũng mơ hồ có chút phát đau.
Bạc Minh Yên đang không cao hứng.
Vốn luôn bị vây bởi vô số lời đồn đại như "Không ngần ngại bán thân để quyến rũ, dụ dỗ..." v.v. Làm sao mà người đã chịu nhiều lời đồn, ăn nhiều đau khổ như vậy khi nghe những câu nói tương tự lại sẽ cao hứng chứ.
Mạnh Hủ Nhiên nhắm mắt lại, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Tháng Giêng ở Nam Tuyền vẫn còn là mùa đông, buổi sáng hay tối muộn đều cực kỳ lạnh lẽo, ẩm ướt thấu xương.
Bạc Minh Yến lúc này đang ngồi khóa trên đùi Mạnh Hủ Nhiên, bộ đồ ngủ của cô đã cởi tới cúc thứ ba, làn da trắng nõn như ẩn như hiện lộ ra giữa vạt áo.
Không còn hơi ấm của chăn, hơi nóng tàn lưu trong thân thể nhạt dần trong không khí. Bạc Minh Yên cắn răng chịu nhưng vẫn có chút không chịu đựng nổi mà run lập cập, cuối cùng nắm lấy tay Mạnh Hủ Nhiên, hướng tay vào trong cổ áo của mình.
"Như này sao?"
Sau đó lại nắm lấy một tay khác của Mạnh Hủ Nhiên câu vào lưng quần của mình.
"Hay là như này?"
"Chỉ cần tôi câu dẫn cô được bước nào, là có thể đạt được 100 phần sao?"
Thanh âm của Bạc Minh Yên, so với bên trời đông giá rét bên ngoài, còn lạnh lẽo hơn mấy phần.
Đôi mắt của Mạnh Hủ Nhiên dần dần tối sầm lại, đầu ngón tay cong lên xuống, cánh tay đột nhiên thu lại, Bạc Minh Yên vẫn cứ nghiêng người về phía trước, hai tay vô thức đỡ lấy bên người Mạnh Hủ Nhiên.
Nhưng khoảng cách rất gần, cũng không kịp phòng ngừa nên Bạc Minh Yên vẫn rơi vào vòng tay của Mạnh Hủ Nhiên. Môi cô nhẹ nhàng chạm vào cằm dưới Mạnh Hủ Nhiên, sau đó cô ngước mắt lên đâm vào đáy mắt Mạnh Hủ Nhiên.
Hạt thủy tinh màu cọ, lại màu giống như của đất, ôn như mà kiên định.
Mạnh Hủ Nhiên hung hăng mà cắn môi dưới của Bạc Minh Yên, sau đó nhanh chóng cài hết nút lại, dùng chân nhấc chăn lên bao lấy cả hai, một bên lại giả vờ thoải mái trêu chọc: "Mặc dù tôi biết bản thân tôi mị lực vô hạn, chị thích đến tôi không chịu được, nhưng cũng không cần lợi cho tôi như vậy, dùng chuyện 200 đổi lấy kết quả 10 vậy, tôi không cần mặt mũi sao?"
Bạc Minh Yên hơi hé hé miệng, không nói nên lời.
Chết lặng đến không quan tâm đến lời nói đó là phát ra từ miệng của người mình quan tâm, nên lập tức khôi phục lực sát thương, đến mức cô đã mất khống chế cảm xúc.
Cô không thể diễn tả được cảm giác trong nháy mắt kia, chỉ nhất thời tức giận trước những phỏng đoán của Mạnh Hủ Nhiên về mình, đồng thời lại suy nghĩ giữa quyến rũ và trêu chọc có gì không giống nhau. Cô quả thực có ý định quyến rũ tâm tư Mạnh Hủ Nhiên, nhưng đồng thời cô cũng thấp thỏm chờ mong nếu tiếp tục như thế thì sẽ đạt đến mức nào.
Thậm chí có lúc cô còn nghĩ có lẽ bản thân thật sự sinh ra đã phóng đãng như những người kia nói, mặc dù khi đó cô không hề làm như thế với những người kia.
Nhưng có lẽ những lời nhận xét đó, đều đúng.
Nhưng mà Mạnh Hủ Nhiên lại diễn đạt một câu ——
Một trăm phần của cô ấy không xứng đáng với sự quyến rũ của cô.
Người đã rơi vào bóng tối, khi được ánh mặt trời ấm áp soi sáng, trừ bỏ mặt tươi sáng.
Thì còn có mặt bóng ma kia.
Mà mặt trời cùng trái đất sẽ bao dung được hết thảy.
Bạc Minh Yên nằm nghiêng bên cạnh Mạnh Hủ Nhiên, bình tĩnh lại tâm tình khó diễn tả của mình.
"Hơn nữa, tôi còn chưa đánh răng rửa mặt nha, cũng chưa tắm, sao có thể tùy tiện bắt đầu loại chuyện này?" Mạnh Hủ Nhiên dùng đầu ngón tay vòng quanh trên ngực cô, lại tiếp tục lẩm bẩm: "Ít nhất thì cũng có chút cảm giác nghi thức đi, hmmm, ít nhất cũng cần tắm rửa thơm thơm, trên giường lại thêm vài cánh hoa hồng, đồ ngủ cũng phải gợi cảm, rồi phun một ít nước hoa trong phòng, tốt nhất là ở trong phòng tôi, phòng tôi có-"
Mạnh Hủ Nhiên nghĩ đến cách bố trí của căn phòng, ngượng ngùng cười tinh quái, sau đó lập tức cắn môi dưới, không nói tiếp, đưa mắt liếc nhìn Bạc Minh Yên một cái.
Nhận ra Mạnh Hủ Nhiên đã ngừng nói, Bạc Minh Yên mới phục hồi tinh thần và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Mạnh Hủ Nhiên cong môi.
Hai người cũng không nói chuyện nữa.
Có lẽ do nghe thấy động tĩnh trong phòng, Tiểu Mãn từ xa "meo" một tiếng, chạy tới kéo cửa mở ra hai lần, lập tức phát ra tiếng ma sát nhẹ, làm nổi bật sự an tĩnh có chút vi diệu trong phòng.
Làm người ta muốn nói gì đó để phá vỡ sự im lặng nhưng cũng không biết phải nói gì.
Một lúc sau, tiếng meo meo hùng hùng hổ hổ của Tiểu Mãn cũng đã xa dần.
Mạnh Hủ Nhiên bỗng nhiên nói: "Ai——"
Cùng lúc đó, Bạc Minh Yên cũng nghẹn ra một chữ: "Tôi..."
Bốn mắt nhìn nhau, đều nhịn không được nhếch khóe môi lên.
"Chị cái gì?" Mạnh Hủ Nhiên cười hỏi.
Bạc Minh Yên mím môi, nghĩ tới lời nói tối qua của Mạnh Hủ Nhiên, bất luận mặt nào của cô cũng sẽ thích, cho nên cô nói thẳng: "Tôi rất không thích từ quyến rũ này, lần sau có thể dùng trêu chọc được không?"
"Được." Mạnh Hủ Nhiên thoải mái đáp lại, cũng không đi hỏi tại sao.
Bạc Minh Yên hoàn toàn thả lỏng lại, giây tiếp theo, nhịn không được duỗi thẳng thân thể.
Mạnh Hủ Nhiên nhéo eo cô, ánh mắt dán chặt vào môi cô: "Trêu chọc cũng không tồi, về sau trêu chọc trêu chọc hơn nữa đi, chỉ cần đừng xụ mặt giống như que kem kia, rồi sau đó ~"
Nói xong dừng một chút, Mạnh Hủ Nhiên ngẫm nghĩ lời nói của mình, sau đó tiến lại gần Bạc Minh Yên, áp sát vào tai Bạc Minh Yên, thở ra một hơi: "Nóng bỏng một chút ~ Tôi sẽ thích hơn ~"
"..."
Hai tai Bạc Minh Yên như bị luồng khí nóng bao trùm, cảm giác tê tê dại dại. Cô đưa tay xoa xoa tai, nhưng kết quả khuỷu tay lại đụng vào ngực Mạnh Hủ Nhiên.
Mạnh Hủ Nhiên che ngực lại gào lên một tiếng.
"Đụng có mạnh không?" Bạc Minh Yên cảm thấy cảm giác cũng không nhẹ chút nào, không có ý định đùa giỡn với cô ấy, "Để tôi xem."
Giọng điệu của Bạc Minh Yên rất nghiêm túc, hơn nữa thực sự có chút đau, Mạnh Hủ Nhiên bị làm cho trở nên nghiêm túc hơn một chút: "Chắc không nặng đâu."
Giọng điệu không xác định.
Bạc Minh Yên cau mày, lặp lại nói: "Cho tôi xem xem."
Thấy cô căng thẳng như vậy, Mạnh Hủ Nhiên đầu tiên kéo cổ áo ra tự mình nhìn, sau đó mới cởi bỏ áo trong, kéo cổ áo xuống một chút, lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, vươn ngón tay ra ấn ấn vào, "Không sao đâu. Cũng không còn đau nữa."
Những cây dương đào trên đỉnh núi phủ tuyết ẩn mình giữa lớp lụa, lờ mờ.
Khi Bạc Minh Yên nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng chợt nhớ tới một màn kiều diễm tối đó.
Cô đã chạm qua nơi này.
Mềm mại, đàn hồi.
Có chút khó nắm được.
"Có còn từ nào mà chị không thích nữa không? Lại đâm tôi như này." Mạnh Hủ Nhiên vừa nói vừa gài áo trong lại.
"Từ nóng bỏng này, có lẽ phù hợp với em hơn." Bạc Minh Yên nằm ngửa, không nhìn nữa, đổi chủ đề hỏi: "Vừa rồi em định nói gì?"
"À..." Mạnh Hủ Nhiên suy nghĩ một chút, nheo mắt lại hỏi: "Ai nói với chị bốn mươi tám phút là đủ?"
Bạc Minh Yên sửng sốt, cô không có kinh nghiệm, không biết phải mất bao lâu mới hỏi: "Vậy không đủ sao?"
"Chị xem thường ai đây? Chắc chắn là không đủ, ít nhất cũng phải tính bằng giờ." Mạnh Hủ Nhiên gãi gãi chóp mũi. Bản thân cũng không có kinh nghiệm, nhưng truyện cười trên mạng đã đọc không ít.
Thời gian ngắn như vậy đại biểu cho không được.
Mạnh Hủ Nhiên cô ấy tuyệt đối không thể không được!
Bạc Minh Yên khẽ nhíu mày, lộ ra vẻ mặt khó hiểu khó giải thích: "Bốn mươi tám phút cùng một giờ chỉ có chênh lệch mười hai phút."
"Ai nói chỉ có một giờ?" Mạnh Hủ Nhiên bất mãn lẩm bẩm, "Hơn nữa, mười hai phút có có thể làm được rất nhiều việc."
"Là có thể làm rất nhiều việc," Bạc Minh Yên liếc nhìn Mạnh Hủ Nhiên, thấy Mạnh Hủ Nhiên lập tức lộ ra vẻ mặt hài lòng, cô cười nói: "Như đứng dậy tắm rửa thay quần áo."
Nụ cười trên khóe miệng Mạnh Hủ Nhiên lập tức rớt xuống, sắc mặt lập tức thay đổi, dựa vào chăn nói: "Lạnh quá, vậy mà tôi còn phải từ đây về phòng lấy quần áo."
"Tôi đi lấy cho em, em nghĩ xem muốn mặc gì?" Bạc Minh Yên bật đèn, mở tủ quần áo nói: "Đợi chút tôi nấu cơm, em có thể nằm lại một lát."
Mạnh Hủ Nhiên ấn chăn xuống, lộ ra đôi mắt xinh đẹp: "Chị giúp tôi chọn~"
Sau khi lấy quần áo ra, Bạc Minh Yên quay đầu nhìn Mạnh Hủ Nhiên, người đang nhìn chằm chằm vào cô, hướng về cô nhướng mày.
Bạc Minh Yên cầm quần áo chuẩn bị đi phòng tắm thay.
"A," Mạnh Hủ Nhiên lo lắng ngồi dậy, nói: "Sờ cũng sờ qua hết rồi, còn xấu hổ cái gì chứ?"
Bạc Minh Yên: "..."
Cảm giác thấy thẹn khi tối lửa tắt đèn sờ với rõ ràng như ban ngày là không giống nhau.
"Chờ tới lúc em thay đồ tôi lại không nhìn được?" Bạc Minh Yên nghĩ nghĩ một chút, tìm cớ qua loa lấy lệ: "Hình như có chút mất mát?"
Mạnh Hủ Nhiên mím môi: "Vậy khi tôi thay đồ, tôi sẽ nhắn tin kêu chị đến xem."
Bạc Minh Yên: "..."
Thấy Bạc Minh Yên không nói gì, cũng không trực tiếp rời đi, Mạnh Hủ Nhiên nâng chăn bông lên vai, chớp chớp mắt, ủy khuất vô tội mà thỉnh cầu nói: "Chị quay lưng về phía tôi đi, tôi muốn nhìn thấy đóa hoa bỉ ngạn kia."
Bạc Minh Yên nhận ra mình không hề có chút biện pháp nào với Mạnh Hủ Nhiên. Cô quay đầu lại, đưa lưng về phía Mạnh Hủ Nhiên, chậm rãi cởi cúc quần áo, cởi bộ đồ ngủ sau đó mặc áo ngực vào.
Mạnh Hủ Nhiên mở điều hòa.
Khi cô đang cài lại chiếc áo lót bằng tay trái, lại có những đầu ngón tay ấm áp chạm vào tay cô, Bạc Minh Yên hơi sững sờ.
Mạnh Hủ Nhiên giúp cô cài áo ngực, sau đó đưa đầu ngón tay trượt xuống, dọc theo cánh hoa như lửa, sờ đến cuống, vuốt ve vết sẹo được che giấu dưới hình xăm.
"Mãn Mãn, chị vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đó của tôi. Hôm qua chị giả vờ say hay là không tính toán?"
Thân thể Bạc Minh Yên khẽ run lên, cầm lấy áo hoodie tròng lên, chỉ nói: "Tôi không say."
"Vậy chị là cố ý lừa gạt tôi!" Mạnh Hủ Nhiên câu lấy cổ cô.
"Tôi đã nói với em là tôi không có say." Bao Mingyan bị cô ấy câu ngồi ở đuôi giường, "Là em không tin mà."
Mạnh Hủ Nhiên phản bác: "Lần trước chị nói chị không say!"
Bạc Minh Yên kéo dài mà "Ồ" một tiếng: "Nói đến lần trước say rượu, hình như tôi bị lừa?"
Mạnh Hủ Nhiên lập tức buông tay cô ra, liên tiếp dịch mông ra phía sau một hồi, ngồi vào đầu giường, nhanh chóng vén chăn lên, che kín hết cả người mình.
Bạc Minh Yên thu hồi tầm mắt, thấp thấp cười nhẹ, cầm quần đi vào phòng tắm thay. Sau đó cô đến phòng Mạnh Hủ Nhiên lấy quần áo. Cô nghe được Mạnh Hủ Nhiên nói, trong phòng có... là có cái gì? Bạc Minh Yên nhìn quanh một vòng sau đó ánh mắt dừng trước cửa sổ lớn sát đất.
Chắc là không phải cái này đi.
Cô vội thu tầm mắt lại, đi đến tủ quần áo chọn ra bộ quần áo cùng màu với mình.
Khi cô trở lại phòng, Mạnh Hủ Nhiên vẫn đang trốn dưới chăn.
"Em không chán sao?" Bạc Minh Yên hỏi.
"Không nhàm chán!" Mạnh Hủ Nhiên trầm giọng nói.
Khi Bạc Minh Yên tưởng chừng mình sẽ tự đi ra ngoài, thì Mạnh Hủ Nhiên thò đầu ra. Không nói thêm gì nữa, rời khỏi phòng.
Trong lúc nấu ăn, Bạc Minh Yên nhận được tin nhắn của Mạnh Hủ Nhiên, không phải kêu cô đi xem cô ấy thay quần áo mà là có người nào đó có tật giật mình, sợ cô sẽ hỏi trách vụ say rượu lần trước, tóm lại chính là không tính toán sẽ cùng cô ấy đến công ty.
Bạc Minh Yên có chút buồn cười, vừa lúc cô cũng có việc phải làm, nên liền thuận thế theo Mạnh Hủ Nhiên trả : "Được".
Khi đến công ty, Bạc Minh Yên ngồi xuống, mở tờ tạp chí mới mua ở ga tàu điện ngầm ra, cắn ống hút sữa chua, nghiêm túc đọc. Một lúc sau, Ava bước vào văn phòng, đặt túi xách xuống, ngồi lên ghế rồi quay sang Bạc Minh Yên: "Này, mượn rượu thêm can đảm để trêu chọc có hiệu quả thế nào?"
Bạc Minh Yên nhớ lại tin nhắn Mạnh Hủ Nhiên gửi trước khi rời đi vào buổi sáng——
Nếu chị không uống rượu, sẽ là 95. Nếu chị đã uống, mất điểm, thanh tiến trình không thay đổi! hừ!
"Trêu chọc thì được, nhưng không uống rượu thì không được, bỏ qua." Bạc Minh Yên cũng không phải quan tâm lắm đến chuyện này, cô đổi chủ đề nói: "Sẽ bắt đầu từ hứng thú và sở thích của cô ấy."
Ava ở nửa câu đầu không có ý kiến gì, nửa câu sau tỏ vẻ tán đồng: "Nhân tiện, nữ thần kia của em không phải rất thích các môn thể thao trên băng tuyết sao? Nghe nói hội nghị thường niên của công ty không tổ chức tiệc trong khách sạn mà là đi trượt tuyết với ngâm suối nước nóng. Em có thể mang cô ấy theo nha, để thúc đẩy mối quan hệ cũng như tìm hiểu thêm về những sở thích khác của cô ấy, đồng thời lập chiến lược, công lược 1 lần là được!"
Bạc Minh Yên gật đầu: "Đang hiểu hết. Nhưng hiện tại lại có một vấn đề mới."
Ava: "Hả?"
Bạc Minh Yên hơi ngước mắt lên: "Mẫu người lý tưởng của cô ấy khiến em có chút bối rối."
"Hả?" Ava tò mò, "Mẫu lý tưởng của cô ấy là gì?"
"Giống như thế này." Bạc Minh Yên dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào cuốn tạp chí.
Ava liếc nhìn và thấy nơi đầu ngón tay của Bạc Minh Yên rơi xuống chính là câu trả lời cho mẫu người lý tưởng của Mạnh Hủ Nhiên trả lời với MC——
[Sự tương phản là tuyệt nhất, cấm dục giả cao triều, phóng đãng giả xin tha, dâm mĩ giả ngây ngô, thánh khiết giả sa đọa, kẻ săn mồi giả ôn nhu, chung thủy giả độc chiếm, mẫu người lý tưởng của tôi chính là căn cứ vào sự tương phản của tình nhân hai mặt trở lên].
----
S: Quá trời quá đất cái gu chị Nhiên r