Không có gặp ác mộng nữa, vì cơ bản không thể nào vào giấc.
Một nửa cơ thể của Bạc Minh Yên đều bị Mạnh Hủ Nhiên ôm trong tư thế ngủ vô cùng ngang ngược.
Chân bị kẹp giữa như mấy cây côn.
Mạnh Hủ Nhiên vào mùa hè thì thích mặc váy, nên đôi chân của cô ấy thường xuyên bị các đồng nghiệp nữ trong công ty bàn tán. Là đôi chân chuẩn người mẫu, vừa dài vừa thẳng, lại thon thả ... cũng săn chắc.
Người này ngủ thật sự rất ngang ngược, không biết làm thế nào mà áo ngủ của cô ấy lại biến thành áo trên, vạt áo xếp thành từng tầng tầng lớp lớp.
Không khí lạnh tàn lưu từ bên ngoài vẫn còn lưu lại trên da.
Chân lạnh như băng.
Bạc Minh Yên sửa lại ấn tượng trong đầu: đó không phải là cây côn, mà là cây kem.
Có lẽ vì quá lạnh nên những nơi khác càng cảm thấy phá lệ ấm áp hơn, hơi ấm cuồn cuộn không ngừng truyền qua.
Cánh tay cô còn bị Mạnh Hủ Nhiên ôm vào trong lòng ngực, đọng lại cảm giác mềm mại dịu dàng.
Tay cũng bị Mạnh Hủ Nhiên nắm chặt, lạnh giống như khối băng, Bạc Minh Yên sợ lạnh, không nhịn được mà co rút ngón tay lại, theo đó năm ngón tay xuyên qua khe hở giữa các ngón tay của Mạnh Hủ Nhiên, siết chặt lại.
Hơi thở ấm áp thỉnh thoảng lướt qua cổ cô, kích thích đến làm cô cảm thấy như đang bị đặt trên lửa mà nướng.
Ngọn lửa này vẫn từng cụm từng cụm bùng lên.
Sau khi che Mạnh Hủ Nhiên lại, Bạc Minh Yên thử cử động chân, cô muốn di chuyển sang một bên, nhưng chân đã tê rần, động một cái đã lập tức gân rút mà run rẩy.
Bạc Minh Yên bất giác nhấc đầu gối lên một chút.
Cái chạm rất vi diệu mà tinh tế, khiến Bạc Minh Yên sửng sốt cả người.
Bên tai chợt vang lên tiếng hừ giọng nhẹ.
Cái chân đã tê rần kia của Bạc Minh Yên bị giật mà phản ứng chậm nửa nhịp nhảy chạm bề mặt giường, tựa hồ ngay cả da đầu của cô cũng đã tê rần.
Mạnh Hủ Nhiên ngẩng đầu, đôi môi mềm mại dán vào tai Bạc Minh Yên, cũng không hề rời ra mà cứ như vậy dựa vào đó như không có chuyện gì, dừng như thế bốn năm giây.
Đại khái là vì Bạc Minh Yên không quay đầu tránh né, Mạnh Hủ Nhiên chuẩn bị ra tay.
Một chút ý tưởng giống như cỏ dại đã ngủ yên suốt mùa đông đang không kiềm chế được mà trồi lên khỏi mặt đất.
Lông mi Mạnh Hủ Nhiên run lên, hôn lên vành tai Bạc Minh Yên, dọc theo vành tai cứ thế bò lên.
Từ từ thong thả mà vẽ hình dáng đôi tai, hơi thở giống như vết mực, một khi đã đặt bút, cứ lan dần lan dần rồi thấm vào.
Giống như đang ở trong lòng Bạc Minh Yên mà rót rượu vào, ngọn lửa cứ thế cháy lan ra thảo nguyên đốt cháy sợi dây lý trí của cô, cô cắn răng, cực lực kìm nén thanh âm đó phát ra, cô nhắm nghiền mắt lại, lông mi nhấp nháy nhỏ đến mức khó có thể nhìn thấy.
Không thấy Bạc Minh Yên phản ứng, Mạnh Hủ Nhiên buông tha tai cô ra, nhỏ giọng nói: "Thật sự đã ngủ rồi sao..."
Cô ấy còn chưa nói xong, Bạc Minh Yên từ trong lòng ngực của của cô ấy thoát ra, trở mình, ấn vào gáy Mạnh Hủ Nhiên, hôn lên cánh môi mềm mại của đối phương, sau đó chuyển sang cắn nhẹ rồi từ bên môi lưu luyến dời đến tai mà thổi.
Đôi tai của Mạnh Hủ Nhiên rất nhạy cảm, lại rất mảnh khảnh, không thể chịu nổi Bạc Minh Yên, cô ấy lập tức rụt cổ lại, theo bản năng mà đẩy Bạc Minh Yên ra, quay đầu sang một bên tránh đi.
Bạc Minh Yên chậm rãi buông cô ấy ra, tựa lưng vào gối, kéo rộng khoảng cách giữa hai người, nằm nghiêng nhìn chằm chằm Mạnh Hủ Nhiên, chờ sau khi đối phương cũng nằm xuống, mới hỏi: "Nào có ai ngủ mà cảm giác như vậy?"
"Thế giới thật rộng lớn như vậy, chuyện lạ gì cũng có." Mạnh Hủ Nhiên tiếp tục.
Bạc Minh Yên xuy một tiếng: "Có bạn cùng giường như em, ai có thể ngủ được?"
Mạnh Hủ Nhiên ánh mắt hơi động, vô cùng hứng thú hỏi: "Sao lại không ngủ được?"
Bạc Minh Yên thanh âm khàn khàn: "Em nói đi?"
Đèn trong phòng khi Mạnh Hủ Nhiên lên giường ngủ sớm đã tắt, trong bóng tối, họ không nhìn rõ nét mặt nhau, nhưng có thể rõ ràng mà cảm nhận được hơi thở ấm áp, rất nhỏ, có chút khắc chế mà truyền qua nhau.
Mạnh Hủ Nhiên xoay người ngồi dậy, nhìn chằm chằm Bạc Minh Yên hồi lâu, trong bóng tối chậm rãi nhìn rõ đường nét khuôn mặt của cô, sau đó cúi đầu hôn lên môi Bạc Minh Yên.
Mái tóc đen như thác nước của Mạnh Hủ Nhiên theo cái cúi đầu của chủ nhân mà rơi xuống tay Bạc Minh Yên. Bạc Minh Yên vớt lên một sợi tóc đen quấn quanh đầu ngón tay, sau đó đưa tay lên nhìn nó mượt mà như lụa trượt ra khỏi đầu ngón tay mình.
Bạc Minh Yên đưa tay xuống bên hông, thật sự chạm vào lớp vải tơ lụa, viền váy ngủ lụa của đối phương theo đầu ngón tay cô cứ thế mà cuộn lên rồi lại cuộn lên.
Mạnh Hủ Nhiên vuốt ve một bên mặt của Bạc Minh Yên, theo chiếc cằm thanh tú của cô hướng lên trên, sau đó sờ vào tai, lúc có lúc không mà xoa lấy vành tai cô.
Tinh tế mà hôn lấy môi Bạc Minh Yên, theo hướng ngược lại.
Làn gió nhè nhẹ cùng mưa phùn nhẹ nhàng mà điểm vào các cúc áo, như thể chúng đang nhỏ từng giọt trên lớp băng mỏng.
Dường như có thể nghe được âm thanh băng đang dần nứt ra.
Quanh quẩn chóp mũi bản thân đều là mùi hương quen thuộc, hương sữa tắm, hương dầu gội đều là của bản thân, nhưng lại không phải khí vị của bản thân.
Hương hoa hồng ngọt ngào hòa quyện với hơi thở băng giá của Bạc Minh Yên lại tạo ra một khí vị rất khác.
Mạnh Hủ Nhiên rất thích hương vị này.
Rất giống hương thơm của những bông hoa nở trong nắng ấm sau khi băng tuyết tan.
Mạnh Hủ Nhiên lại hôn lên môi Bạc Minh Yên lần nữa, giữ môi cô ở giữa môi của chính mình. Cô ấy là đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, biết rất rõ rằng chính Bạc Minh Yên đang say rượu chứ không phải cô. Ý thức của cô ấy vừa rất rõ ràng nhưng cũng hỗn loạn, rõ ràng biết ý nghĩa của hành động đó nhưng lại không thể khắc chế được mà muốn tiến càng xa thêm một bước.
Sợi tóc mềm mại như lụa như thác, theo ánh trăng chiếu qua cửa sổ mà chậm rãi chảy xuôi.
Mạnh Hủ Nhiên hơi kéo khoảng cách ra xa, rời mắt khỏi hàng mi dài đang rũ xuống, dưới ánh trăng lạnh lẽo, nhìn vào đôi mắt Bạc Minh Yên.
Đáng tiếc là trong hoàn cảnh mờ ám này không thể nhìn rõ được hạt thủy tinh xanh khói xinh đẹp như đá quý kia.
Thậm chí cũng không thể biết đôi môi trời sinh đã đỏ của Bạc Minh Yên bây giờ là bộ dáng thế nào.
Mạnh Hủ Nhiên vuốt ve khóe mắt Bạc Minh Yên, đầu ngón tay đặt lên đôi môi mềm mại đầy đặn của cô.
Bạc Minh Yên hơi hơi mở môi ra.
Hôn môi rồi là sẽ nghiện, Mạnh Hủ Nhiên cúi đầu, lại bao phủ lấy môi của Bạc Minh Yên, họ hôn đến mức cả hai đều không thở nổi thì mới rời ra, bằng cảm giác trong bóng tối mà hôn vào đôi mắt rồi đến chóp mũi, cuối cùng là cả gương mặt Bạc Minh Yên.
Đây là tác phẩm xuất sắc nhất của người tạo vật kiệt xuất nhất. Là một tác phẩm chạm khắc tinh tế, vô luận là đường nét khuôn mặt hay tỷ lệ cơ thể, mỗi nét đều là dụng toàn tâm.
Mạnh Hủ Nhiên trong lòng thở dài một tiếng, miêu tả ra đường nét cực kỳ rõ ràng, như muốn tạo ra một tác phẩm mỹ nghệ giống như đúc vậy.
Bạc Minh Yên bỗng nhiên cắn lấy cô ấy một ngụm.
Mạnh Hủ Nhiên sửng sốt, bị cắn đến có chút đau, Mạnh Hủ Nhiên không khỏi cong tay lại.
Bạc Minh Yên cau mày, khẽ khịt mũi hừ một tiếng, là âm thanh cơ hồ không thể nghe được.
Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên buông tay, luống cuống ôm lấy Bạc Minh Yên, dỗ dành cô mà xin lỗi.
Dưới trạng thái tối tâm không thấy rõ, các giác quan khác lại được phóng đại lên vài lần.
Đầu của Bạc Minh Yên cảm thấy choáng váng.
Cô bắt đầu không thể phân biệt được, nửa chai rượu mình uống trong bữa tối là làm cô say hay vì tác dụng của nó chậm nữa. Cô chỉ biết rằng dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng chỉ là đang lấy điều này làm cái cớ để làm tê liệt bản thân, làm tê liệt cái thân đang bị trói buộc của mình.
Từ khi còn rất nhỏ, Bạc Minh Yên đã nhận thấy mối quan hệ kì lạ giữa cha mẹ mình. Cô tựa hồ còn như vô tình mà còn gặp qua một lần. Bạc Minh Yên không thể nhớ mình đã nhìn thấy gì, nhưng cô nhớ ký ức đó như một cơn ác mộng kéo dài trong đời cô, mãi đến khi cô lên cơn sốt thì nó mới bị lãng quên, nhưng tàn dư lại khắc sâu vào tâm trí Bạc Minh Yên.
Bài xích người khác giới, chán ghét với sự tiếp xúc cơ thể.
Ngay cả sau khi phát hiện ra xu hướng tính dục của mình, Bạc Minh Yên vẫn nghĩ rằng đối với loại chuyện da thịt thân cận này cô sẽ là vô dục vô cầu.
Nhưng, là Mạnh Hủ Nhiên thì khác.
Cô ấy cứ hết lần này đến lần khác xuất hiện trong giấc mơ kiều diễm của cô.
Bây giờ, cô lại nằm trong vòng tay của cô ấy.
Sống hai mươi tám năm, lần đầu tiên Bạc Minh Yên có được trải nghiệm cảm giác mới lạ như vậy.
Hóa ra được tiếp xúc da kề da với người mình thích là một việc rất dễ chịu và sung sướng về cả về thể xác lẫn tinh thần.
Hóa ra khi thích một ai đó, khi rất thích một ai đó, sẽ muốn càng gần gũi hơn, càng thân mật hơn một chút.
Gần như ngay lúc con thỏ bay lên và con chim ưng sắp rơi xuống, Bạc Minh Yên không khỏi rùng mình run run một chút, đột nhiên ngồi dậy ôm lấy Mạnh Hủ Nhiên, cắn xé vạt quần áo của Mạnh Hủ Nhiên, dùng lòng bàn tay của mình che phủ mà di chuyển lên trên.
Mạnh Hủ Nhiên không kịp phòng bị, hai tay vô thức ôm lấy Bạc Minh Yên, hai chân tự nhiên mà bắt chéo.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Mạnh Hủ Nhiên nắm lấy cổ áo Bạc Minh Yên, từ hai bên mà kéo xuống.
Một bàn tay có lớp mỏng đẫm mồ hôi trượt trên cánh tay mảnh khảnh, trên vai rồi đến lưng giương ra như cánh bướm.
Ống tay áo cở đến cổ tay, Mạnh Hủ Nhiên chạm vào vết sẹo trên cổ tay trái của Bạc Minh Yên, tay đang sờ soạng trên lưng Bạc Minh Yên đồng thời dừng lại, Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên từ trong mơ hồ chợt tỉnh táo lại.
Bạc Minh Yên nhạy cảm nhận ra Mạnh Hủ Nhiên đã đình trệ, cô cũng ngừng động tác, dùng khóe môi cọ cọ cằm Mạnh Hủ Nhiên, giọng nói trầm trầm lại khàn khàn: "Kiều Kiều?"
Mạnh Hủ Nhiên rất nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, đầu ngón tay không khỏi run lên, tinh tế như có như không chạm vào sống lưng Bạc Minh Yên, không có bất kỳ động tác nào khác.
Dưới đầu ngón tay là cảm giác vết sẹo rõ ràng.
Lông mi của Bạc Minh Yên run rẩy, cô cảm nhận được Mạnh Hủ Nhiên đang chạm vào vết sẹo của mình.
Mạnh Hủ Nhiên không biết mình đang nghĩ gì, không nói gì cũng không cử động.
Sau vài phút im lặng, làn da lộ ra ngoài lặng lẽ chạm vào không khí, nhiệt độ dần dần giảm xuống.
Sợ Mạnh Hủ Nhiên bị cảm, Bạc Minh Yên kéo chăn đắp cho hai người, dựa vào cái "say" của mình mà hỏi thẳng: "Không định tiếp tục sao?"
Một lúc lâu sau, Mạnh Hủ Nhiên khịt mũi hừ một tiếng, nửa như giễu cợt nửa cười, lẩm bẩm: "Chắc là chị đã lây cồn cho tôi rồi." Sau đó cúi đầu, tựa trán vào vai Bạc Minh Yên, nói: "Tôi mới không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hơn nữa ngày mai chị tỉnh, lại quên mất, chị nói xem tôi khổ hay chị khổ đây?
Bạc Minh Yên trầm mặc, cô muốn nói: "Tôi không có say", nhưng nghĩ đến, lời này nói ra thì Mạnh Hủ Nhiên cũng sẽ không tin.
Rốt cuộc, lần trước say thật, cô cũng nhớ rõ mình đã từng nói lời này.
Trong khi Bạc Minh Yên đang suy nghĩ, Mạnh Hủ Nhiên giúp cô mặc lại đồ ngủ, ở trong chăn tối tăm sờ soạng từng chiếc cúc áo mà cài vào, Bạc Minh Yên im lặng, vén cổ áo Mạnh Hủ Nhiên lên, rồi vòng các đốt ngón tay quanh ngực Mạnh Hủ Nhiên. Từ từ chậm rãi mà thắt cái nơ con bướm.
"Chị có hình xăm hoa bỉ ngạn đó khi nào?" Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên hỏi.
Bạc Minh Yên sửng sốt. Mạnh Hủ Nhiên chạm đến vết sẹo, nhưng lại không hỏi về vết sẹo mà hỏi về hình xăm.
Cô gái đã giúp đỡ cô lúc đó, quả thực là cô ấy.
Bạc Minh Yên nhắm mắt lại, nói: "Trung Quốc đón giao thừa ngày đó."
Sau khi tháo chỉ khâu vẫn còn dấu vết, rõ ràng là phía sau lưng nhưng mỗi lần đi tắm cô vẫn không nhịn được mà nhìn nó, cô sẽ nhớ lại những hồi ức bất kham kia, cho nên đã đi xăm hình.
"Vì sao lại là hoa bỉ ngạn?" Mạnh Hủ Nhiên cài nhầm cúc, sau đó lại cởi ra, nói: "Ngụ ý không tốt chút nào."
"Không tốt sao? Tôi thấy khá là tốt. Những bông hoa bỉ ngạn trên đường hoàng tuyền kia là loài hoa dẫn đường cho những linh hồn cô độc vãng sinh." Âm sắc của Bạc Minh Yên rất dịu dàng, tựa như nước chảy, "Sau đêm toái toái bình an kia, vẫn luôn cảm thấy như mình là người đã chết một lần, nên mới nghĩ đến việc xăm nó vào đêm giao thừa để rũ bỏ cái cũ, chào đón cái mới".
Mạnh Hủ Nhiên phát ngốc, chậm rãi mà chớp chớp mắt.
Từ vết sẹo kia, bông hoa bỉ ngạn đỏ tươi mọc lên rồi nở rộ ra như lửa cháy, những vết khâu mà cô ấy vô tình nhìn thấy thấy như những con rết dữ tợn phùng châm, cổ tay nguyên vẹn của Bạc Minh Yên đang cầm túi dịch, quả táo xanh bị cô bẻ làm đôi, đêm Giáng sinh bình an đầy tuyết rơi khắp thành phố lần lượt xuất hiện trong tâm trí Mạnh Hủ Nhiên như một bộ phim...
Thẳng đến lúc này, Mạnh Hủ Nhiên mới ý thức được --
Toái toái bình an.
Đêm Giáng sinh bình an.
Là cái đêm Giáng sinh năm đó.
Ngay sau khi cô đi rồi, không bao lâu, chỉ một chút nữa thôi là có thể cô ấy sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.
Tâm Mạnh Hủ Nhiên quặn đau từng đợt, đau đến không thở nỗi, đau đến mức trái tim thất nhịp, đau đến mức đôi mắt cay cay nhưng lại không thể rơi nước mắt. Cổ áo của Bạc Minh Yên cô ấy càng nắm chặt hơn, cuối cùng không nhịn được cắn một ngụm vào đầu vai Bạc Minh Yên.
Bạc Minh Yên nhăn mày lại nhưng không rên một tiếng. Lực của Mạnh Hủ Nhiên quá lớn, cô không ngừng ngưỡng người ra phía sau. Tay trước cứ ôm lấy eo Mạnh Hủ Nhiên, cô có thể cảm giác được Mạnh Hủ Nhiên không vui.
Tuy rằng Mạnh Hủ Nhiên không khóc.
Nhưng so với mỗi lần bản thân khóc, càng khó chịu hơn.
Mạnh Hủ Nhiên nằm trên vai cô bình tĩnh lại một lát, nhưng vẫn không khống chế được cảm xúc cuồn cuộn dâng trào, không nhịn được cắn Bạc Minh Yên một ngụm.
Tôi không dùng lực nhiều nhưng dùng đầu răng nên vẫn hơi đau, nhưng cũng không đến nỗi không chịu được.
Bạc Minh Yên kêu rên một tiếng, Mạnh Hủ Nhiên nghe âm thanh của Bạc Minh Yên cảm nhận được Bạc Minh Yên hiện tại đang chân chân thật thật mà ở trước mặt mình, không phải là mơ, cô ấy khi đó đã rất kiên cường mà sống đến hiện tại.
Mặc dù, trở thành một Bạc Minh Yên không còn kiêu ngạo phóng khoáng như trước nữa.
Mạnh Hủ Nhiên trút giận xong rồi, căm giận nói: "Tôi cũng muốn đi xăm!"
"Xăm rất đau." Bạc Minh Yên khuyên nhủ.
Mạnh Hủ Nhiên không có để bụng: "Đừng coi thường tôi, chỉ là hình xăm thôi, tôi mới không sợ đau."
"Tiểu dối trá." Bạc Minh Yên cười nhẹ.
Mạnh Hủ Nhiên tức chết rồi, lại mở miệng cắn cô.
Bạc Minh Yên ậm ừ, cười nhẹ: "Xăm một chú chó con đi. Thích cắn người như vậy, lại ồn ào muốn chết, còn không cho người ta ngủ."
Mạnh Hủ Nhiên an phận lại một chút, nép vào trong ngực Bạc Minh Yên, phỉ nhổ: "Ngủ đi, tôi cho chị năm phút. Nếu chị không ngủ được tôi sẽ cho chị biết thế nào là chó thật sự."
"..." Bạc Minh Yên nghiêng đầu qua cười.
"Chị cười cái gì?" Mạnh Hủ Nhiên ý thức được chính mình đang mắng bản thân, đưa tay che môi Bạc Minh Yên lại: "Ai nha, Không cho cười! Không cho cười! Không cho cười! Đã qua hai phút rồi!"
Bạc Minh Yên muốn nhịn cười, lại nhịn không được: "Em thật sự là chó sao?"
"Chị phiền chết!" Mạnh Hủ Nhiên quay người lại, không để ý tới Bạc Minh Yên, "Ba phút rồi!"
Phía sau không có động tĩnh gì, kiên nhẫn chờ đợi năm sáu phút, Mạnh Hủ Nhiên muốn quay lại xem Bạc Minh Yên đã ngủ chưa, nhưng trước khi kịp cử động, phía sau đã có hơi ấm dán vào.
Bạc Minh Yên từ phía sau ôm eo cô: "Mạnh Kiều Kiều, em chó một cái cho tôi xem."
......
S: Ê edit chương này là t đang xem lại Mate EP4, chương sau mà ấy luôn là giống Mate EP5 luôn =)))
Có ai đang xem Mate khôngggggggggg