Cuộc sống cứ thế trôi qua, làm việc cắt bao thư đến hết ngày này sang ngày khác, xuân đi hạ đến, vẫn không hề chậm trễ việc tôi cố gắng được khen thưởng lần nữa, tôi cũng không có bị chơi xấu, cũng không ai làm tôi khó xử.
Cho đến khi Dư Kiêu sắp xếp lại vali, cô ấy cởi bỏ bộ đồ tù nhân đã giặt bạc màu, mặc chiếc áo khoác dày vào. Tôi cười vỗ vai cô ấy.
"Nếu như ra ngoài gặp khó khăn thì đến khu giải trí vùng ven biển của thành phố, có một quán bar tên là Comma. Mọi người sẽ tiếp đón cậu."
"Cảm ơn cậu đã chiếu cố mình hơn một năm qua, cái áo này mình sẽ cất đi giữ làm kỷ niệm."
Cô ấy kéo áo khoác lên, tôi giơ tay ôm lấy cô ấy.
"Đi thôi, ra ngoài hưởng thụ ánh nắng mặt trời, đi đến nơi mà cậu đã từng vẽ mà ngắm nhìn. Chúc mừng cậu, cậu đã tự do."
"Mình sẽ gửi thư cho cậu."
Dư Kiêu lưu luyến chia tay với các bạn cùng phòng, lúc quản ngục mang cô ấy ra đến cửa, cô ấy quay lại chỉ vào giường của tôi. Nhìn cô ấy rời khỏi nhà giam, tôi quay lại giường. Có một tập tranh vẽ dày nằm ở đó, tôi lật xem mà ngơ ngác.
Cả một tập tranh, trên đó vẽ lúc tôi nghiêm túc làm việc, còn có bức vẽ phong cảnh mà tôi mô tả Phoebe đứng trên đường quay đầu nhìn lại, đủ các thể loại. Tôi bật khóc ôm tập tranh vào lòng, ngay từ lần đầu tiên, Dư Kiêu đã hiểu rõ lòng tôi.
Ở trong cái nơi tù túng này, người mà tôi có thể tâm sự giải bày nỗi lòng cũng đã rời đi. Cảm giác bất lực cùng với tâm trạng hạ xuống, làm cho cuộc sống của tôi bắt đầu mơ mơ màng màng, vào lúc nửa đêm tôi hay giật mình tỉnh dậy, lại ngóc đầu lên nhìn cái giường ở dưới tôi, chiếc giường không có ai, không có tù nhân nào mới đến cả.
Khi thời hạn ra tù của tôi còn nửa năm, Tố Duy đến thăm tôi lại nói cho tôi một tin tức cực kỳ vui, Soso có hỉ, tôi kích động nhìn Tố Duy, Lam Phi Tuấn ngồi ở bên cạnh cô ấy cười gật đầu. Tôi nhìn hai người có mối quan hệ mờ ám này mà buồn cười.
Mặc kệ ra sao, chỉ cần thế giới bên ngày chưa sập, thì tôi ở bên trong này vẫn kéo dài hơi tàn để sống sót.
...
Tôi hất nước lên mặt, rồi dùng tay lau đi, nhìn gương mặt mình trong gương, rõ ràng chỉ mới hai năm, nhưng mà sao lại già nhanh thế này, đặc biệt là đôi mắt kia, đã mất đi vẻ sáng ngời long lanh từng có. Đây coi như là một cái thành công, nói đúng hơn là cải tạo lao động thành công. Khiến tôi trở nên cẩn trọng hơn, không dám cẩu thả.
Tôi tiếp nhận một sự thật, là Vương Phi Phàm đã chết trong trận tai nạn kia, mà Triệu Thái An, anh ta thắng rồi. Vào lúc đang thất thần, quản ngục đẩy cửa ra gọi tên tôi. Trong nháy mắt, tôi đứng thẳng người.
"Vương Phi Phàm."
"Có."
"Đã sửa soạn xong hết chưa?"
"Đã xong!"
"Mang theo giấy chứng nhận có hình của cô theo."
"Vâng."
Cuối cùng, tôi cũng trút bỏ đi bộ đồ ở trên người, mặc chiếc áo khoác dày màu đen, trên lưng còn đeo ba lô, đi ngang qua sân bóng rổ, thế mà tôi lại có cảm giác lưu luyến, trong đầu tôi hiện ra những dụng cụ, bạn tù cùng phòng, còn có giấy kraft.
Nhìn cánh cổng sắt nặng nề được kéo ra, lòng tôi chợt hoảng loạn, cố ý thả chậm bước chân, nhưng quản ngục đã đưa tôi đến cổng. Cô ấy kiên định nhìn tôi.
"Vương Phi Phàm, phải sống cho tốt."
"Tôi sẽ không làm cô thất vọng."
"Lúc ở trong tù, cô cũng không làm tôi thất vọng. Nhớ kỹ, phải sống tốt hồi báo xã hội này."
"Vâng."
Tôi cười bắt tay với cô ấy, cô ấy xoay người đi về lại trong trại, thở dài, sao cái bóng dáng kia cô đơn đến vậy, vô hình giam cầm cả đời, sống âm thầm với người bị thiên hạ mắng chửi, người như thế này cũng được coi vĩ đại.
Gió lạnh thổi đến làm tôi ớn lạnh, tôi kéo cổ áo, đưa tay lên nhìn ánh nắng mặt trời xuyên qua kẽ tay, từng tia nắng chiếu lên mặt tôi. Tôi muốn cảm nhận cảm giác, đứng giữa ranh giới ngăn cách này sự tự do và giam cầm, liệu có cảm giác nào khác không.
Tôi duy trì tư thế này thật lâu, cuối cùng vẫn nhận lấy thất vọng. Ánh mặt trời thật lạnh lẽo, rõ ràng chiếu đến trên người tôi nhưng lại chẳng mang đến chút ấm áp nào, mùa đông là thế, cho nên nhiệt độ của mặt trời chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
"Này, có phải cảm thấy thế giới này rất đẹp không?"
"Cái gì mà đẹp chứ, phải hỏi cậu ấy xem có phải tự do so với tính mạng quan trọng hơn không!"
Tôi buông tay, xoay người nhìn mấy người đang nói chuyện, các bạn của tôi đến, mọi người cười nói rộn ràng, hai chiếc xe cứ thế xuất hiện trước mặt tôi.
Phổ Kha chạy chậm đến trước mặt tôi, vươn tay xách ba lô dùm tôi.
"Đi thôi, rời khỏi cái nơi quái quỷ này!"
Tôi khách khí gật đầu, nói chung thì cũng có cảm giác xa lạ. Loại cảm giác xa lạ này, có lẽ là do tôi cô đơn ở trong trại giam quá lâu, bây giờ ra đây làm tôi trầm mặc ít nói. Ngồi vào xe của Lam Phi Tuấn, Tố Duy đưa cho tôi một túi đồ ăn.