"Cái biểu cảm này của cậu là sao thế?"
"Tiểu Phàm nhà mình sao số khổ thế này!"
"Này, mình chưa có chết đâu!"
"Mình lo lắng cho cậu thôi mà!"
"Cậu bình thường chút đi!"
Soso duỗi tay ôm tôi.
"Nếu cậu muốn khóc thì khóc đi, nhân lúc này tình mẫu tử của mình tràn trề."
"Cầu xin cậu thả mình ra, mình ổn mà, khóc cái gì!"
Cô ấy buông tôi ra rồi nhìn tôi xem thường.
"Đến mình mà cậu cũng không tin tưởng, lần này sao cậu lại dứt khoát muốn chia tay với Phoebe vậy???"
Tôi nhai miếng trôi nước, dùng ánh mắt ngây thơ vô số tội nhìn cô ấy.
"Muốn biết à?"
Soso gật đầu. Tôi đắc ý đưa cái chén đến trước mặt cô ấy.
"Thế lấy cho mình một chén nữa. Rồi mình nói cho cậu nghe."
"Má, cậu đúng là cái đồ được một tấc đòi tiến một thước."
Nụ cười của tôi dần tắt, tôi nhìn màn hình máy tính thẩn thờ.
"Soso à, người có ánh hào quang khó mà chạm tới được. Cô ấy đứng ở trên đỉnh cao nhìn thấy hết tất cả mọi thứ phía dưới, cô ấy cái gì cũng không thiếu, cho dù Kiệt Thế và Trác Tuyệt có phá sản, thì cô ấy vẫn có thể đứng vững ở nơi đó, sự tồn tại của cô ấy là ngôi sao trên trời mà mọi người nâng niu."
"Cậu không thể thần thoại hoá về cô ấy như thế được, cho dù Phoebe có mạnh mẽ đến đâu, thì cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ. Phụ nữ không chỉ để người ta nâng niu, mà phải dùng cả trái tim để yêu. Mình hiểu, cậu không muốn bị người khác nói là kẻ ăn bám, cậu muốn san sẻ cùng cô ấy, cho nên cậu mới chọn rời đi. Đây cũng không phải là chuyện một hai năm có thể giải quyết được, cậu không nghĩ tới thời gian sẽ xoá nhoà đi hết tất cả sao?"
"Mình sẽ vĩnh viễn đứng yên một chỗ chờ, chờ đến ngày mình có thể xứng đôi với cô ấy."
"Chỉ cần cậu kiên trì, tất cả mọi người sẽ kiên trì cùng cậu. Nhưng mà, cậu đừng làm điều tổn thương đến bản thân là được."
Tôi ôm Soso một cái, cô ấy gật đầu sau đó muốn rời đi, tôi giữ tay cô ấy lại. Cô ấy nhìn tôi nghi hoặc.
"Gì nữa?"
"Nói xong rồi, thêm chén nữa đi!"
"Má!"
....
Đại Tráng và Soso nhất định chơi xỏ tôi. Nói đến chỗ ấm áp, ấm chỗ nào? Mùa đông khắc nghiệt, thế mà bọn họ đám đưa tôi đến thành phố lạnh nhất phía Bắc. Giờ phút này, tôi đứng trước mấy đống băng run bần bật, Soso thì còn làm mấy kiểu chụp hình, Đại Tráng thì cầm ảnh không ngừng chụp. Mà tôi thì không khác nào tảng băng đứng ở đó.
"Vương Phi Phàm, lại đây chụp với mình mấy tấm coi."
"Lạnh muốn chết! Không cần!"
Làm sao mà tôi từ chối được chứ, Đại Tráng kéo tôi đến chỗ Soso, tôi ngơ ngác nhìn vào ống kính. Buổi tối, chúng tôi ăn tối ở một tiệm ăn Đông Bắc. Tôi bỏ nguyên một viên sủi cảo vào miệng, Soso nhìn tôi đầy chê bai.
"Này này, tổ tông tôi ơi, cậu ăn chậm lại chút coi."
"Đã là đêm 30 tết, phải ăn no mới được, với lại thành phố này lạnh quá, làm mình đói muốn xỉu."
Trở lại khách sạn, ba người chúng tôi quyết định đi ngâm suối nước nóng. Soso trút bỏ đi lớp áo khoác dày đặc trên người, thành công rêu rao dáng người ở khu nước nóng, làm cả đống người bị hấp dẫn.
Tôi đi phía sau cô ấy, vội vàng cởi áo choàng tắm ra rồi nhảy vọt vào trong hồ. Ấm quá, quá sảng khoái, Soso bưng rượu gạo xuống.
"Này uống một chén đi."
"Không, sợ chảy máu mũi."
"Ai ya, không có việc gì đâu, uống chút thôi."
Tôi đâu lay chuyển được ý cô ấy, thế nên uống chút rượu. Sau đó chúng tôi tán gẫu với nhau đủ chuyện, từ chuyện thành lập công ty rồi đến kế hoạch phát triển nó, cho đến khi đầu tôi có chút choáng, mới vội vàng bò ra khỏi hồ nước.
"Bên kia có hồ tắm uyên ương, mình đề nghị cậu và Đại Tráng qu đó thử đi. Cực kỳ tính thú!!!"
Nói xong, tôi mặc áo tắm dài vào rời đi, chừa lại không gian cho vợ chồng nhà họ chơi đùa. Trở về phòng, tôi buồn chán cầm điện thoại chơi game. Lúc này, điện thoại của tôi vang lên, tôi có chút giật mình, số điện thoại nhảy trên màn hình cũng là cái tên mà đã lâu tôi ao ước được nhìn thấy, nhưng mà giờ phút này, tôi lại sợ hãi vô cùng.
Tiếng chuông vang lên thật lâu, nó thật kiên trì không dừng lại. Tôi nhấn nút nghe.