"Phoebe."
"Em ở đâu?"
"Văn phòng."
"Ồ."
Không bao lâu, Phoebe đã đi vào trong văn phòng tôi. Cô ấy ngồi trên sô pha, nhìn tôi hậm hực. Tôi cười đi đến trước mặt cô ấy, cúi người hôn lên giữa mày.
"Ai chọc chị đây?"
"Đã nói mấy ngày tới không cần đi làm."
"Tôi khoẻ lắm mà, không đi làm không có lương nha."
"Dù sao đã chậm trễ nhiều việc rồi, trễ thêm mấy ngày nữa thì có gì khác?"
Cô ấy nói thật hài hước, tôi bất đắc dĩ lắc đầu.
"Tôi thừa nhận là do hành vi bốc đồng của bản thân ảnh hưởng đến công việc, nhưng mà tôi cũng đang cố gắng nỗ lực đền bù. Được rồi, về nhà thôi."
Chúng tôi sóng vai đi đến bãi đậu xe, lúc này cô ấy mở cốp xe ra. Bên trong có một cái hộp lớn, ra hiểu bảo tôi mở ra xem.
Tôi tò mò mở cái nắp hộp ra, bên trong là một bộ lễ phục màu đen nhung. Áo vest có thêu hoa văn cùng với một chiếc ghim cài hoa hồng màu đỏ, áo sơ mi màu đỏ sậm, còn có một đôi giày da đen bóng.
Tôi có chút bất ngờ, nói thật ra, mặc dù tôi mặc đồ khá trung tính, nhưng mà cái lại trang phục này, làm tôi không dám mặc, mắc công lại đào cái lỗ chui vì xấu hổ.
Ánh mắt cô ấy vẫn luôn nhìn tôi. Cuối cùng mang theo chút không hài lòng hỏi tôi.
"Không thích à?"
"Không, cũng không tồi."
"Họp thường niên cần phải ăn mặc nghiêm chỉnh."
"Ok. Chị đưa, tôi nào đâu không dám mặc. Nhưng mà, lại bắt chị tốn tiền rồi."
"Tiền không đáng nhắc đến, chỉ là tôi thật sự không thể nào chấp nhận cái kiểu cà lơ phất phơ của em được. Coi như cho em một cơ hội làm người nghiêm túc."
"Haha, cảm ơn."
Chúng tôi cũng không về nhà, cô ấy lái xe đưa tôi đi biển hóng gió, cũng lâu rồi cũng không có nhìn cảnh đêm của thành phố này. Cuối cùng, chúng tôi quyết định đi dạo trên bờ biển, nhìn bên đường có người bán hạt dẻ, tôi nhịn không được chạy đến mua một túi, chúng tôi sánh vai ngồi trên băng ghế, cô ấy hiếu kỳ nhìn túi đồ trên tay tôi.
Tôi cười mở túi ra, bóc một hạt lột đút cho cô ấy ăn.
"Đây là thứ mà tôi thích ăn nhất, nhưng mà đã lâu rồi không ăn."
"Tại sao?"
"Bởi vì... không có ai ăn cùng tôi."
"Bây giờ, coi như cũng có người ăn cùng rồi."
"Chị thích ăn à?"
"Ăn ít thì có thể, ăn nhiều bao tử không tiêu."
Tôi gật đầu đã hiểu, lại bóc 1 2 hạt đưa đến bên miệng cô ấy. Cô ấy dựa đầu vào vai tôi, nhìn biển trời tối đen.
"Chờ qua thời gian này hết bận, chúng ta nghỉ phép đi."
"Được, chị muốn đi đâu?"
Tôi cười hỏi cô ấy, cô ấy làm vẻ mặt như trẻ con, suy nghĩ gì đó, sau đó chớp chớp mắt nhìn tôi.
"Nơi nào ấm áp thì đến nơi đó."
"Vậy thì... vẫn là nơi đây nè....ha"
Tôi cười hôn lên trán cô ấy, nhìn đồng hồ thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi quay lại xe. Tôi nắm lấy tay cô ấy, xoa xoa rồi thở sưởi ấm.
"Bị đông lạnh rồi phải không?"
Cô ấy cười, trong đó chưa chút dịu dàng nhìn tôi.
"Còn ổn."