Ngàn vạn lần đừng thương hại tôi, tất cả là do tôi tự tìm lấy. Ý thức tôi dần trở nên mơ hồ, tôi muốn khống chế quá khứ kia, ai ngờ nó lại kéo đến mãnh liệt như vậy. Cho đến khi có người nhẹ nhàng ngồi bên ghế, sờ trán tôi, tôi giật mình hoảng thần.
Đúng vậy, ông ấy già rồi. Trên người đã mất đi dáng vẻ hung bạo ngày xưa, thay vào đó là gương mặt bình đạm hoà ái. Cha con tôi không phải là kiểu không đội trời chung, chỉ là năm tháng trôi qua khiến khoảng cách càng xa, làm tôi quên mất ông ấy cũng đã từng là một người cha như bao cha của người khác, mang tôi đi khắp nơi chơi đùa. Ông ấy rót ly nước ấm đưa cho tôi. Bắt đầu một đoạn hồi ức.
"Khi còn nhỏ, mỗi ngày ba đều mang con đi chợ vào mấy gian hàng bán đồ ăn gọi một phần đậu hủ nóng. Con thích mè nheo nói muốn ăn bánh nhân đậu với bánh ngô. Mẹ con sẽ đưa đồ ăn của con còn dư lại cho ba. Con nói ở nhà trẻ có một bức tường treo đầy tranh, con nói thầy giáo không cho con chạm vào nó. Con giống như một đứa con trai, không thích chơi búp bê lại thích chơi xe điều khiển từ xa. Ba chưa bao giờ mua cho con mà con cũng chưa bao giờ nhắc tới. Con à, ba biết, bao nhiêu năm qua là ba thiếu con. Có thể không cần so đo nữa không, ba già rồi, không có sức cùng con đấu nữa."
Từ xưa tới nay, đây là lần đầu tiên, chúng tôi hoàn hoãn ngồi nói chuyện cùng nhau. Đôi mắt tôi ướt nhoà, quay đầu đi, không cho ông ấy thấy vẻ mặt yếu ớt của tôi. Đôi tay nắm chặt cái ly.
"Ông chưa bao giờ xuất hiện trong các cuộc họp phụ huynh của tôi, tôi cũng chưa từng ăn đồ do ông nấu, năm đó mẹ tôi mất, đêm 30 tết một mình tôi ở trong nhà, bữa cơm tất niên là một tô mì gói, ông gọi điện thoại tới mắng tôi tại sao không đến chúc tết ông nội và bà nội, vậy có ai gọi điện thoại nói tôi đến ăn một miếng sủi cảo đâu. Vào ngày của cha, tất cả mọi người đều khoe ra món quà bọn họ tặng cho ba, còn tôi tìm không được lý do để xuất hiện trước mặt ông.
Khi còn nhỏ, sức khoẻ không tốt, hay vào bệnh viện, ông cũng chỉ xuất hiện một lần, mà lần đó, ông lại ở trong phòng bệnh lớn tiếng chửi, chỉ thẳng vào mặt tôi mắng tôi là con ma bệnh, mắng tôi chỉ biết dùng tiền hoang phí.
Đến cả y tá chích thuốc cho tôi còn hỏi tôi, ông thật sự là ba của tôi sao? Nhưng tại sao tôi lại không hận ông được, mẹ đi rồi, ông hẳn nên chịu trách nhiệm, nhưng ông nói gì, ông nói tôi chỉ biết tiêu tiền, chỉ biết đọc sách. Bây giờ thì sao, ông nói ông già rồi, không đấu với tôi nữa, từ trước đến giờ tôi không có muốn đấu với ông, là ông đã biến tôi từ kẻ sống sờ sờ thành cái dạng này."
Từ đầu tới cuối, tôi nói rất bình tĩnh, mà người đàn ông bên cạnh cũng rơi nước mắt, cái mũi tôi thật chua xót, giơ tay lên lau nước mắt.
"Điều khiến cho tâm tôi lạnh, là lúc tôi bất lực không gánh đỡ được cuộc sống này, thì ông lại nhốt tôi ngoài cửa bắt tôi một mình chống chọi với cuộc sống đau khổ này. Đến khi tôi có thể tự làm tự ăn, ông lại chưa bao giờ công nhận nỗ lực của tôi."
"Tiểu Phàm, về nhà đi. Ba có thể làm một người ba tốt, mặc dù ba nhận thức ra trễ, nhưng mà ba sẽ cố gắng bù đắp cho con."
"Ông về đi. Nhà, tôi sớm đã không có. Tôi có thể không hận ông, nhưng mà chấp nhận ông, nó quá khó."
"Con à, ba xin lỗi."
Ba tôi đưa tay ra ôm tôi, tiếng khóc của ông ấy, cũng là vết cắt trong tim tôi. Cái ôm đơn giản thế này lại đến muộn hơn 20 năm. Chúng tôi trò chuyện với nhau rất lâu, về những chuyện đã qua, về ông ấy và mẹ, về biến cố hôn nhân, còn có từ trước đến giờ ông ấy vẫn không quên mẹ tôi, vẫn yêu mẹ tôi. Nhưng tình yêu này quá cực đoan, khiến cho ông ấy cũng không thể gặp mặt mẹ tôi lần cuối.
Sau khi ông ấy rời khỏi bệnh viện, tôi khôi phục bình tĩnh, chấp nhận chữa trị của bệnh viện. Tôi nghĩ tôi sẽ mất rất nhiều thời gian để hiểu rõ tình thường đến muộn của người cha sau 20 năm.
Cho đến khi trời tối, Phoebe mới đi vào phòng bệnh. Hình như từ lúc tôi quen biết cô ấy, tôi ra vào bệnh viện cũng khá nhiều. Trong tay cô ấy cầm thông báo đưa cho tôi, sau đó cô ấy dọn đồ ăn ra bàn. Nội dung thông báo rất đơn giản, ngày 23 tháng 01, tại khách sạn Kiệt Thế, họp thường niên Trác Tuyệt, những người có tên cần phải tham gia. Tính nhẩm thời gian, còn 23 tiếng 3 ngày.
Với tình trạng này của tôi, thật sự tôi rất bất lực. Lúc này, Phoebe bưng chén lên, nhẹ nhàng múc canh, mùi canh rất thơm, lúc này tôi mới ý thức được, đã một ngày rồi tôi chưa ăn gì. Trông cô ấy rất giống một cô vợ hiền huệ, cẩn thận đút canh cho tôi. Tôi không từ chối, nhìn vào gương mặt cô ấy, không có Joan, không có sự nghiệp của gia tộc, không có khoảng cách giữa địa vị, không còn những tâm kế.