Lạc vào hồi ức (1)
"Cô luôn thế này sao?"
Tôi bị hỏi như thế không biết trả lời thế nào, nhìn cô ấy nghi hoặc.
"Cái gì mà như thế này?"
Cô ấy chỉ vào quần áo của tôi. Tôi hiểu ý cúi đầu nhìn quần áo của mình.
"A, a. Ngày hôm qua, trong lúc chờ hẹn gặp cô, bị đổ chút cà phê, không có đồ để thay, cho nên tạm bợ vậy đi."
Cô ấy cau mày, có thể thấy cô ấy là một người rất chú trọng trong cuộc sống, đối với người có yêu cầu cao với cuộc sống, nhìn cái bộ dạng này của tôi chắc đã làm cô ấy chướng mắt, cho nên cô ấy sẽ đem hết mọi thứ tồi tệ đổ lên người tôi.
Nhưng mà tôi còn sự lựa chọn nào khác sao, tôi có thể làm gì bây giờ? Đi đâu thay quần áo? Về nhà, đi thế nào đây? Phoebe cầm lấy chìa khoá trên bàn cùng với túi xách.
"Đi thôi, tôi đưa cô về."
Khi cô ấy nói thế thì tôi cũng rất nghe theo cô ấy, nhưng mà trong lòng lại có chút mất mát, chẳng phải hôm nay là chủ nhật sao? Lời nói đến bên miệng vẫn nuốt lại. Khi ngồi vào xe cô ấy, thông qua kính xe tôi nhìn căn biệt thự ngày càng xa, tôi nghĩ có lẽ sau ngày hôm nay, chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa. Cái kết nhất định là thế này, thái độ của cô ấy đối với tôi không hài lòng cho lắm. Cái bộ dáng chật vật này của tôi không có cách nào trở thành đối tượng 419 lâu dài của cô ấy. Nói cách khác, một người như tôi không thể nào lọt vào mắt cô ấy.
Tôi cười chế giễu bản thân, nên trở về cuộc sống vốn có của tôi, coi như đây là trải nghiệm miễn phí cuộc sống có tiền đi, Vương Phi Phàm.
Sau khi đọc địa chỉ khu nhà của tôi, tôi nhắm mắt lại, khẽ hít thở sâu, tôi muốn nhớ kỹ mùi hương chỉ thuộc riêng về cô ấy, nhớ thật sâu. Đến lúc Phoebe mở miệng nói thì cũng đã đến khu nhà của tôi. Tất nhiên là chán nản, tôi mỉm cười mở cửa xuống xe, lúc đóng cửa cũng không quên nói với cô ấy vài câu.
"Cảm ơn cô hôm qua đã chiêu đãi tôi, lái xe chú ý an toàn."
Phoebe không nói gì, chỉ gật đầu, tôi đứng lặng nhìn chiếc xe cô ấy rời đi. Không có chút ý định nào muốn dừng lại. Trong miệng tôi lẩm bẩm.
"Tạm biệt, Cô Lam."
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng chỉ là chuyện xảy ra trong vòng 24 giờ, nhưng nó đã thay đổi hoàn toàn tâm trạng của tôi. Tôi bước lên cầu thang từng bước, tâm trạng thấp thỏm không thể tả được, tôi dừng lại dựa vào tường, Mộ Tịch Nhiên cũng thế một đi không quay đầu lại. Kéo vali đi thẳng đến chiếc BMW của người đàn ông kia rồi chui vào trong chiếc xe đó, phóng đi.
Người đàn ông kia vốn dĩ không nên xuất hiện, như vậy sẽ không huỷ hoại tôi. Tôi vẫn còn nhớ rõ mình đã bị cô lập và bất lực như thế nào khi đứng trong văn phòng. Anh ta nắm lấy cổ áo tôi với vẻ mặt đầy tự tin, cầm bản kế hoạch của công ty, mặt mày hớn hở nói tôi đánh cắp tâm huyết của anh ta, còn trên máy tính của mỗi đều là video giám sát có tôi trong đó.
Tôi giống như kẻ hề, có người đứng đó nhạo báng, cũng có người mắng tôi vô sỉ, hầu hết đều giễu cợt tôi. Mặt tôi vô cảm nhìn Tịch Nhiên, mong cô ấy có thể giải vây cho tôi, cô ấy là trưởng phòng của bộ phận tài chính, cô ấy có thể chứng minh cái thời gian trong video giám sát kia, khi đó là tôi cùng với cô ấy đang dùng bữa tối trong một nhà hàng Tây sang trọng.
Nhưng chính là cô ấy đứng bất động ở xa, trong tay chính là bảng báo cáo mà tôi đưa cho cô ấy. Cuối cùng, cô ấy không đứng ra giúp tôi, mà bảng báo cáo kia chính là bước đệm để tôi thăng tiến lên quản lý cấp trung của công ty.
Cuối cùng, tôi cũng đã hiểu rõ hết mọi việc, cô ấy bảo tôi về công ty đến bàn làm việc của người đàn ông kia tìm tài liệu, chỉ để tạo cơ sở cho tôi hôm nay mang một cái nồi đen không chính đáng. Tâm huyết của tôi trở thành của người khác, ngay lập tức tôi mang tiếng xấu trong công ty, cuối cùng không thắng được sự đồn đãi và áp lực cho nên thoát ly khỏi đó.
Ngày cả cô ấy rời bỏ tôi, tôi cũng không có đủ dũng khí để hỏi cô ấy, tại sao cô ấy lại đối xử với tôi như thế, tại sao mối tình ba năm của cô ấy với tôi lại thua bởi một người đàn ông vừa mới xuất hiện? Chẳng lẽ cô ấy không biết, người đàn ông kia đang lợi dụng cô ấy rồi leo lên đầu cô ấy sao. Phản bội tôi, Mộ Tịch Nhiên rốt cuộc cô có thể nhận lại được cái gì?