Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 26



"Cô đang đứng ở đây tự ti cái gì hả?"

Đúng vậy, lời cô ấy đánh thẳng vào đáy lòng tôi, tôi đây đang tự ti cái gì? Tôi dừng bước chân lại, đứng yên tại chỗ. Im lặng một hồi lâu.

Triệu Thái An hung hăng nắm lấy cổ áo vu khống tôi, Tịch Nhiên né tránh, thờ ơ, phớt lờ tôi.

Toàn bộ người trong phòng họp ngồi nhìn tôi cầm bảng kiểm điểm, tôi chết lặng đứng đó đọc lớn, thủ quỹ khịt mũi xem thường kết toán lương của tôi, bộ phận nhân sự cho người giám sát tôi, rất sợ tôi sẽ đánh cắp ăn trộm bút giấy trong công ty.

Nhóm sáu bà ba cô cắn hạt dưa cười nhạo tôi, còn ba tôi thì xanh mặt mắng tôi là đồ bất tài.

Gương mặt xấu xa của bọn họ lướt qua tâm trí tôi, tôi bịt tai thở gấp, tôi không muốn nghe những lời châm ngòi thổi gió, nhưng mà càng làm như thế thì vẻ mặt của bọn họ càng hiện lên rõ ràng. Chân tôi có chút run rẩy, muốn đi về phía trước, nhưng lại yếu ớt quỳ trên mặt đất.

Tôi có thể tưởng tượng ra tôi ở trước mặt Phoebe có bao nhiêu thất bại, nhưng mà, tôi có thể làm gì đây? Tôi rất muốn thoát khỏi cái ám ảnh này, tôi muốn đứng trước mặt người ta cười lớn tiếng, tôi phải đối mặt với vết thương của bản thân.

Phoebe đến gần tôi, đưa tay ra và đưa cho tôi một tờ khăn giấy.

"Đứng lên."

Tôi đẩy tay cô ấy ra, tự đứng lên.

"Tôi không cần cô thương hại."

Lúc này, tôi mới nhận ra bản thân đang khóc, đến giọng nói cũng nghẹn ngào. Phoebe thu hồi lại tờ khăn giấy.

"Cô là người có chân có tay, đầu óc minh mẫn, cơ thể khoẻ mạnh, cơm ăn áo mặc đầy đủ, cô không cần người ta thương hại cô. Thậm chí cô đến tư cách tự ti cũng không có."

Hiển nhiên, tôi đã bị lời nói cay độc của cô ấy kích thích, tôi mất khống chế nắm lấy tay cô ấy hét lên.

"Cô thì biết cái gì? Ngoài việc coi thường tôi, cô hiểu tôi bao nhiêu hả?"

Còn chưa kịp phản ứng thì đầu của tôi đã bị người ta ấn xuống mặt đất, tôi ăn đau liền hét lên.

"Thả tôi ra."

Phoebe dửng dưng nhìn tôi, dáng vẻ đoan trang bất khả chiến bại. Cuối cùng tôi cũng hiểu mình đáng buồn cỡ nào, hôm nay xảy ra chuyện gì, không chỉ bị kẻ thù tạt rượu, mà còn bị vệ sĩ của người phụ nữ này đàn áp một cách thô bạo.

"Thả cô ấy ra."

Tôi loạng choạng đứng dậy, trong hoàn cảnh yếu ớt như vậy, tôi thế mà lại không thể ghét Phoebe được, tôi chỉ biết phủi bụi đất trên người, lo lắng bộ quần áo Phoebe mới mua cho tôi sẽ bị vấy bẩn.

"Vương Phi Phàm, lên xe."

Lần này, tôi thành thật ngồi trở lại trong xe cô ấy. Nhắm mắt và không thèm để ý đến bất cứ thứ gì. Lần thứ hai đến nhà Phoebe, đã mất đi bản tính hiếu kỳ, ngồi trong trong phòng khách ngơ ngác. Lúc này tiếng điện thoại vang lên, tôi nhìn màn hình điện thoại, thấy tên của ba tôi nhấp nháy.

Phoebe từ trong nhà bếp đi ra, còn tôi thì sau một hồi giãy giụa vẫn nhận điện thoại.

"Alo?"

"Con còn dám nhận điện thoại của ba à?"

"Có chuyện gì?"

"Ba cho con thời gian ba ngày, nếu còn chịu về nhà, thì sau này đừng về nữa. Cút càng xa càng tốt."

"Nhà sao? Nhà tôi ở đâu? Tại sao lúc trước ông không giống như bây giờ? Lúc mẹ tôi còn sống, sao ông không nói chữ nhà? Bây giờ, ông nhắc chữ nhà với tôi làm gì, tôi nói cho ông biết, mười mấy năm trước tôi đã không có cha. Ông một nhà ba người, vui vẻ hoà thuận biết bao, muốn cái đứa dư thừa như tôi về làm cái gì?"

Tôi đập mạnh điện thoại xuống đất. Đây chính là cách mà cha con tôi nói chuyện với nhau, luôn mang theo mùi thuốc súng. Âm thanh truyền đến cũng đủ Phoebe nghe rõ từ đầu đến cuối. Cô ấy ngồi một bên dửng dưng nhìn tôi, bao nhiêu chật vật khổ sở của tôi, thế mà trong một ngày đã bị cô ấy nhìn thấy hết.

Cô ấy đứng dậy nhặt điện thoại của tôi và để trên bàn, cầm ly sữa trên bàn đưa cho tôi.

"Uống sữa đi."

Tôi phớt lờ, bây giờ tôi còn tâm trạng để uống sữa à. Chỉ là thái độ mạnh mẽ của cô ấy khiến tôi không thể từ chối, ngoan ngoãn cầm lấy cái ly.

Phoebe đứng dậy và đi lên lầu, tôi biết cô ấy muốn tôi giải tỏa cảm xúc. Rốt cuộc thì hôm nay mọi thứ thật hỗn loạn.

Tôi lẳng lặng đi theo Phoebe vào phòng ngủ, cô ấy vào nhà tắm rửa mặt, cửa nhà tắm cũng không đóng lại, tôi đi vào bên trong, thấy cô ấy đang rửa tay trước bồn rửa mặt, trên người đã cởi bỏ bộ đồ sang trọng. Chiếc váy ngủ tơ lụa gợi cảm khiến cô ấy trở nên rực rỡ hơn trong mắt tôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv