Rốt cuộc thì người ta vẫn phải dựa vào sắc mặt để ăn cơm. Nhưng mà, tôi bất chấp tất cả căng da đầu mới đi đến bước này.
"Cô về chờ thông báo của tôi, chúc cô may mắn."
Tôi vừa nói chuyện với giám đốc nhân sự vừa đi đến thang máy. Lúc sắp chào tạm biệt nhau, cô ấy rút ra một tấm thẻ trong folder.
"Đây là thẻ quà tặng dùng ở siêu thị của Kiệt Thế Trác Tuyệt. Cô cầm đi mua sắm."
Tôi ngại ngùng cầm lấy thẻ quà tặng, cô ấy cười khi nhìn thấy cái bản mặt đỏ bừng của tôi.
"Mỗi quý, công ty sẽ đưa cho quản lý cao tầng mấy thẻ, tôi đều dùng để tặng người khác. Cô cũng đừng ngại."
"Làm phiền cô quá, cô không cần phải đối xử với tôi như thế."
"Tôi cảm thấy cô là một nhân tài, đáng tiếc chuyên nghành của cô không phải HR, chứ nếu không tôi sẽ dùng mọi cách để giữ cô lại."
"Tôi thật sự thiếu cô một phần ân tình, cho dù có được nhận vào làm việc hay không, tôi có thời gian sẽ mời cô ăn một bữa."
Sau khi nói xong, cô ấy đi ra khỏi thang máy. Tôi đi xuống sảnh lớn, trả lại thẻ nhân viên tạm thời cho cô ấy, mặt mày vui tươi rời khỏi nơi này.
Tôi vui không phải được đến đây, mà vui cho bản thân sau những ngày đen tối lại không đánh mất đi năng lực của bản thân. Đã lâu rồi không được người khác khen ngợi, lúc tôi ôm một đống đồ vật rời khỏi Bắc Thịnh Quốc Tế, đến một người đón về nhà cũng không có.
Tôi còn nhớ rõ lúc đó suy sụp đứng trong nhà ông nội, ba cô sáu bà làm về tài chính khịt mũi coi thường tôi, sau đó dùng mấy cái lời văn hoá châm chọc tôi, công kích ngôn ngữ với tôi.
Lúc đó, tôi cũng vừa học được cách giả ngây giả dại, mặc cho thân thích trong nhà đả kích thế nào, tôi đều cười đáp lại, sau đó mà cười thành tiếng. Thế là, mấy bà cô cho tôi là khúc gỗ mục không thể khắc.
Bạn có biết không, điều đáng buồn nhất không phải chịu sự phản bội sự bất công, mà lúc tôi cần một người đứng ra cùng chống đỡ cuộc sống đáng thương này, thì họ lại chọn bỏ đá xuống giếng. Mà đó không ai khác lại chính là những người tôi có muốn cắt đứt quan hệ cũng không được, vì trên người tôi còn chảy dòng máu giống họ.
Những người này đối với tiền tài chẳng quan tâm đến kẻ nào, rốt cuộc bọn họ cũng giống tôi, mỗi ngày đều đối mặt với chuyện tiền bạc. Khi tôi ở trong nhà tang lễ cực kỳ bi thương, thì bọn họ lại cảm thấy hứng thú với tiều biếu viếng, còn mẹ tôi thì nằm an tĩnh bên trong.
Bà ấy đã mất đi khả năng tồn tại trên cuộc đời này, gần ngay trong gang tấc nhưng lại không thể nào cùng tôi có cùng khoảng cách, cho dù tâm đau như thế nào, bà ấy cũng không thể nào chạm tới. Nhìn lễ vật cuối cùng bà ấy cho tôi, tôi rõ ràng cảm nhận được bà ấy có bao nhiêu tiếc nuối khi rời khỏi cõi đời này.
Đây là trách nhiệm cuối cùng bà ấy có thể làm cho tôi, khi tôi có thể dùng hai tay để kiếm tiền thì lại không thể nào báo đáp lại bà ấy, như thể vội vàng rời đi. Tôi từng quỳ gối trước Phật Tổ, cầu cho bà ấy đầu thai sang một kiếp mới thật đẹp, làm cho bà ấy đừng gánh chịu những đau khổ nữa.
Lần đầu tiên, tôi đi vào siêu thị của Trác Tuyệt, số tiền trong tấm thẻ quà tặng kia khiến cho người ta rất thoả mãn, đương nhiên sau này tôi chẳng còn mối bận tâm về việc mua sắm. Cầm túi đồ đi ra khỏi Trác Tuyệt, tôi bị mùi hạt dẻ rang bên đường thu hút. Đã lâu lắm rồi tôi không có ăn nó.
Mùi hương này trộn lẫn chút nhớ người mẹ đã khuất của tôi, tôi sợ cái loại hương vị này bởi vì trong đó còn mang theo nỗi sầu và thương cảm. Nhưng mà nhịn không được vẫn mua một túi, đi lang thang trên đường, tôi bắt một chiếc taxi.
"Làm ơn, cho tôi đến nghĩa trang xxx."
Tài xế có chút ngạc nhiên, rằm tháng bảy đã qua từ lâu, thanh minh còn chưa tới, cũng đâu phải là một ngày tết gì đó, giờ này còn có người đi tảo mộ sao? Nhưng mà tôi trò chuyện với tài xế rất vui vẻ, nào là từ giá xăng dầu đến phí cầu đường tăng lên quá nhiều, rồi lại đàm tiếu chuyện bên trong một người phụ nữ luôn tồn tại một loại thương nhớ yêu thích tiền như thế nào. Được rồi, nói đi nói lại, cũng không thoát chữ tiền.
Đến nghĩa trang, tôi đưa cho tài xế một điếu thuốc, trả tiền xe, sau đó cầm túi đồ đi đến chỗ mộ của mẹ tôi. Vị trí ngôi mộ của mẹ tôi chẳng tốt đẹp gì, nằm ở cuối con đường nhỏ, bên cạnh còn có một cái cây chưa lớn, lá rơi đầy chỉ còn lại mỗi cái thân cây.
Tôi từng thề, đến khi nào tôi có tiền, tôi chắc chắn sẽ dời mộ của mẹ tôi đến nơi tốt đẹp nhất. Để cho bà ấy được ngắm nhìn phong cảnh núi non, mà không phải chịu ủy khuất nằm ở đây. Tôi ngậm lấy điếu thuốc, dùng khăn lấy lau sạch di ảnh của bà ấy, tôi cũng không thắp hương hay đốt vàng mã, chỉ im lặng đem từng đồ vật đặt trước ngôi mộ.
Tùy ý ngồi trên thềm đá cẩm thạch, bóc từng hột hạt dẻ cho vào dĩa, vừa bóc vừa tâm sự với mẹ tôi, tôi đã anh dũng như thế nào để đấu trí với Phoebe. Đương nhiên, là tôi cũng nói hơi thái quá, chẳng qua là hy vọng cách một lớp bùn đất mong bà ấy có thể nghe thấy được tôi sống thoải mái, sau đó thoải mái cười to.
Nói hết cái này đến cái khác, sóng mũi tôi lại cay cay, nghẹn ngào ngẩng mặt lên trời để cho nước mắt không rơi xuống, tôi chỉ muốn đến đây kể khổ, chỉ mới nháy mắt một cái, bà ấy đã rời xa tôi được 4 năm. Cái câu ca kia hát thế nào nhỉ.... Con không có mẹ giống như bụi cỏ bơ vơ ngoài đồng....
.....
Vào lúc tôi đang mê mang ngủ say, thì nhận được thư mời đến nhận việc của Kiệt Thế Trác Tuyệt. Cũng không ngoài dự đoán, cho nên tôi cũng chả mấy hưng phấn. Nhưng mà cũng có chút ngoài ý muốn, Phoebe thế nhưng lại không cản trở tôi?
Ngày hôm sau, tôi ngẩng đầu bước vào tòa nhà Kiệt Thế Trác Tuyệt, đi đến tầng 17, tầng của bộ phận kế toán, trưởng bộ phận bảo tôi đến văn phòng của anh ta. Tôi lễ phép gõ cửa, sau khi được phép cho vào mới đi vào, chúng tôi tán gẫu vài câu, sau đó anh ta bảo thư ký dẫn tôi đi một vòng để làm quen hoàn cảnh nơi này.
Tôi vừa đi vừa nghe thư ký giới thiệu về lịch sử của công ty, coi như giảm bớt quá trình tìm hiểu. Kiệt Thế Trác Tuyệt thực ra là hai công ty, tôi hiện tại làm việc cho Trác Tuyệt, công ty này chủ yếu là chịu trách nhiệm về mảng trung tâm thương mại và giải trí, còn Kiệt Thế thì kinh doanh nhà hàng khách sạn cao cấp, dẫn đầu ngành du lịch ở đây.
Tôi hiếu kỳ giữ chặt tay thư ký, hỏi một vấn đề mang tính nguy hiểm