Editor: May
Dịch Giản đứng ở một bên, nhìn hai người trước mặt, có một trận xuất thần.........
Chân mày hơi nhíu một chút.
Ánh mắt, liền chăm chú vào trên những ảnh chụp kia.
Chung Hân cảm thấy chính mình như là mơ một cơn ác mộng xa xôi và dài dòng, chậm chạp không chịu tin tưởng những thứ này là chân thật, cô nhìn người trên ảnh chụp, tầm mắt mơ hồ lên từng chút một.
Thật ra chính cô cũng không biết rốt cuộc hiện tại chính mình đang làm những gì, cô như là đã không có linh hồn, đã không có tư tưởng, chỉ lưu trữ một thể xác như vậy, đứng ở chỗ này.
Hiện tại cô cũng không chịu tin tưởng, người đàn ông trên những ảnh chụp này, là Trác Nhiên.
Là chồng của cô.
Là người chồng cô rất tin tưởng.
Là cô quá choáng váng sao?
Hay là cô rất ngu ngốc?
Chính cô cũng không biết hiện tại rốt cuộc chính mình nên hận Trác Nhiên, hay là nên oán Chung Tình, cô nhắm mắt lại, liền có thể cảm giác được những chuyện vui vẻ thời thơ ấu kia, còn rõ mồn một ngay trước mắt, rõ nét như thế, tốt đẹp như thế, nhưng mở mắt, lại là sự thật thảm thiết mà tái nhợt như vậy
Đáy mắt của cô, đều quên chảy nước mắt, khó trách......... Mọi người đều nói, phụ nữ trong tình yêu là ngu ngốc nhất.........
Hiện tại nhớ lại, trách không được anh ở trước mặt của cô, lúc nào cũng khắc khắc nhắc tới Chung Tình, cô đơn thuần cho là anh chỉ như là quan tâm Chung Tình giống như quan tâm em gái.
Trách không được anh sẽ luôn ngẫu nhiên nhìn Chung Tình ngẩn người, trách không được anh sẽ ôm Tiểu Hoàn trở về cẩn thận nuôi dưỡng, trách không được......... Trách không được.........
Thì ra là như thế.........
Người chân chân chính chính mà chồng của cô yêu, lại là Chung Tình.
“Em biết, em cái gì cũng biết......... Trác Nhiên, vì sao anh muốn làm như vậy? Vì sao anh để cho em biết? Anh có biết hiện tại đáy lòng em rốt cuộc có bao nhiêu sợ hãi không!” Biểu tình của Chung Hân, đều vặn vẹo lên từng chút, ngày hôm qua cô, còn hưng trí bừng bừng đắm chìm ở ở trong tình yêu của mình, làm cho bất luận kẻ nào nhìn thấy đều cực kỳ hâm mộ, đều hướng tới, nhưng là, hiện tại một chậu nước lạnh, tưới ở trên thân thể của cô, cô lại bình tĩnh đáng sợ, đứng ở nơi đó, âm điệu rét lạnh: “Sao anh có thể như vậy? Anh phá hủy tôi thì thôi, anh lại còn, còn muốn hủy diệt hết thảy giữa tôi và Chung Tình......... Anh bảo tôi gặp em ấy như thế nào? Anh bảo tôi đối mặt với em ấy như thế nào? Anh có nghĩ tới hay không, nếu em ấy biết, biết anh rể em ấy tín nhiệm nhất, thích em ấy, em ấy có thể điên mất hay không? Em ấy sẽ đối xử với tôi như thế nào? Anh làm như vậy, đó là làm cho quan hệ của tôi và em ấy, nhất đao lưỡng đoạn.........”