Màn trình diễn mở đầu này, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, tuồng kịch Trung Quốc 5000 năm lịch sử, mọi người có một vài người là hiểu biết thật sự, nhưng, một đoạn này cũng chưa từng được xem qua.
Đại phu nhân ngồi trong góc tối, bên trái là Hà An Viện, bên phải là Dịch Giản, bên phải Dịch Giản là Chung Tình, bên cạnh Chung Tình là dì Tư.
Hà An Viện quy củ ngồi tại chỗ, không chớp mắt chămchú nhìn màn kịch trên sân khấu, biểu tình phong đạm vân thanh, đôi mắt, thỉnh thoảng lại quét về phía thiếu tướng bên kia.
Đại phu nhân thực sự rất thích kịch, màn diễn lần này, lại là Chung Tình dựa theo cách ăn mặc trang điểm của Đại phu nhân thích, cho nên Đại phu nhân xem vô cùng chăm chú.
Dịch Giản không thích xem, chỉ nhắm mắt lại, mặt trên nhớ tới làn điệu du dương, ngại vì sinh nhật Đại phu nhân, sẽ không tốt nếu mình cứ như vậy rời đi, liền im lặng ngồi tại chỗ, tay không thành thật lặng lẽ di chuyển qua bên cạnh, bắt lấy tay trái Chung Tình, trong lòng bàn tay, gắt gao nắm chặt, thi thoảng nhéo nhẹ hai cái, trêu chọc khiến toàn thân Chung Tình run lên, bình tĩnh xem kịch trên sân khấu, không dám có nửa phần động tĩnh, ngón tay lại thi thoảng run run một chút, muốn từ trong lòng bàn tay anh rút ra, anh lại rất nhanh siết chặt lấy, thân thể, càng lúc càng hướng về gần phía cô.
Chung Tình mím môi, không vui liếc mắt nhìn Dịch Giản một cái.
“A.” Dịch Giản trầm thấp cười ra tiếng, Chung Tình nghiêng đầu, nhìn Dịch Giản gần trong gang tấc, đáy mắt mang theo một chút bất đắc dĩ.........
Chăm chú nhìn Dịch Giản một hồi, Chung Tình lúc này mới nhẹ nhàng bật cười, ghé sát vào bên tai anh, nhẹ giọng nói:“Thiếu tướng, nhiều người như vậy đều đang nhìn đó, không tốt, xem kịch đi.”
Dịch Giản gật gật đầu, Chung Tình cho rằng anh dựa vào mình, liền nghiêng mặt qua, tiếp tục chăm chú xem kịch trên sân khấu, long mi của cô rất dài, chớp chớp thoắt hiện thoắt ẩn vô cùng xinh đẹp.
Dịch Giản vẫn không xem kịch, chỉ chăm chú nhìn cô nghiêng mặt, nhìn đến có chút mê mẩn.
Chung Tình bị anh nhìn có chút không thoải mái, nhẹ giọng nói:“Kịch hay như vậy, anh nếu bỏ lỡ, thật quá đáng tiếc.”
Thanh âm Chung Tình rất nhẹ, sợ ảnh hưởng người khác xem kịch, cho nên môi dán sát bên tai Dịch Giản mà nói, Dịch Giản bị cô thở nhẹ vào tai khiến đáy lòng ngứa ngáy, chính là cảm thấy cô mỗi một chữ nói ra, đều cực kỳ dụ hoặc, anh nuốt nước miếng, siết chặt tay cô, hơi dùng lực, như là muốn đem cô vĩnh viễn đều phải thật sâu lưu lại trước mắt, không cho rời đi nửa khắc.