Hà An Viện lại bắt đầu kích động, tính tình của cô càng lúc càng nóng nảy:“Ta không cam lòng, đây không phải vận mệnh của ta, ta không thừa nhận vận mệnh này.........”
Đại phu nhân thở dài một hơi, đáy mắt mang theo vài phần đau lòng, nói:“Tiểu Viện, con đây là tội gì? Rất nhiều thời điểm, ta nói với con, sự việc để ta từ từ an bài......... Con không nên xúc động như vậy, không nghe lời ta nói, hiện tại thì ngược lại, cô ấy hoàn toàn tốt đẹp, con lại đem chính mình giày vò thành bộ dáng này, con có biết không, tính tình không biết kiềm nén, làm sao có thể đạt được thứ mình muốn? Đôi khi, chỉ là đi tranh đoạt, sẽ không chiếm được thứ mình muốn......... Người chống không lại số mệnh, đạo lý này, ta sớm đã hiểu......... Nhưng mà, người cũng có thể, thay đổi số mệnh.”
Âm điệu của Đại phu nhân, có chút nhẹ nhàng, trong mắt bà, như cất giấu một bí mật không muốn người khác biết, hồi lâu, mới cúi đầu, nhìn Hà An Viện nói:“Nhiều năm như vậy, ta cũng chưa tuân thủ đủ sao? Thế gian này, vốn không có tình yêu tồn tại, là do con sợ hãi, sợ Thiếu tướng yêu Chung Tình......... Thời gian càng lâu, cảm tình của bọn họ, tự nhiên sẽ nhạt thôi.”
Tình yêu......... Thứ này, thật sự tồn tại sao?
Đã từng, bà cũng nghĩ chính mình chiếm được tình yêu, nhưng về sau, không phải là lại có dì hai, dì ba, dì tư (vợ bé), đều vào cửa sao?
Hà An Viện nghe đại phu nhân nói thế, đáy lòng theo bản năng run rẩy một chút, hiện tại đã muộn rồi......... Lúc trước, đại phu nhân khuyên cô dằn lại quyết tâm chờ đến thời điểm, cô không tin tưởng nghe theo, chính là cảm thấy đại phu nhân không muốn giúp mình, cùng đại phu nhân ầm ĩ huyên náo, thậm chí còn hại thảm cậu, đi tìm đại phu nhân hỗ trợ, đại phu nhân tính tình lại cứng rắn, không chịu giúp cô......... Cô lúc ấy trong lòng có bao nhiêu oán hận đại phu nhân, nhưng hiện tại thì sao......... Cô quay lại, hiểu được, nhưng đều đã xong rồi.........
Không còn có một đường rút lui, thực là để cho cô trở về, một lần nữa an bài hết thảy rồi!
“Không có khả năng......... Không có cách nào.........” Thanh âm Hà An Viện, nghe qua, mang theo vài phần thê lương:“Không bao giờ sẽ có thể quay lại nữa, đã hoàn toàn không có hi vọng.........”
Khóe mắt Hà An Viện, tràn ra một giọt nước mắt, như là lên án:“Con không biết, con hiện tại rốt cuộc còn yêu thương Thiếu tướng hay không nữa, từ nhỏ, con đã cho rằng đó là những thứ thuộc về con, con vẫn đuổi theo.”