Editor: May
Chung Tình ra lệnh như vậy, những người hầu tất nhiên là không dám cự tuyệt, chỉ trong nháy mắt, liền bị người đều rối rít ôm ra ngoài, xử lý xong.
Lúc này Chung Tình mới chậm rãi lên lầu, Tần Diệp đứng ở nơi đó, biểu tình có chút xấu hổ: “Chung Tình......... Tôi không phải đang trách cứ cô, chỉ là......... Giản anh thật sự không thể lây dính những phấn hoa đó, chút ít thì không có việc gì, nhưng một phòng này, thật sự sẽ muốn mạng của cậu ta!”
Chung Tình không có hé răng, cô cũng không biết chính mình nên nói cái gì, chỉ là ánh mắt, nhìn chằm chằm người trên giường lâm vào trạng thái nửa hôn mê, nửa ngày, mới nói một câu: “Không có việc gì......... Tôi không biết......... Đều là tôi không tốt.........”
“Đây thật sự không thể trách cô, chính cậu ta hiểu được chuyện của chính mình, lại cố tình làm như vậy, quả thực là người điên không muốn sống nữa!” Tần Diệp nắm tóc, biết chính mình vừa rồi lúc tiến vào Cố Viên, ở dưới lầu kêu nói, là có chút quá phận, có chút nặng, anh sợ cô nghĩ loạn, liền nói với Chung Tình: “Đều là chính anh không tốt......... Chơi lãng mạn cũng không thể chơi như vậy đâu, không ai dùng mệnh đi lãng mạn cả!”
Tần Diệp nói chưa dứt lời!
Càng nói như vậy, đáy lòng Chung Tình càng chịu khổ sở, càng trầm mặc.
Lần này Tần Diệp càng không biết nói cái gì, anh thở dài một hơi, sau đó nói với cô: “Cậu ta không có việc gì, đợi lát nữa liền tỉnh, cậu ta thích cô mới làm như vậy, cô hẳn là nên cao hứng......... Cô xem cậu ta vì cô đến mạng cũng không cần, có phải hay không? Thật ra, cô cũng không cần quá tự trách, sợ rằng hoa tươi này chính là một phần nguyên nhân, đêm hôm qua cậu ta chạy về suốt đêm, xe lửa ẩm ướt rét lạnh, lại không có nghỉ ngơi tốt, đó cũng là có một phần nguyên nhân.”
Lần này Chung Tình đột nhiên liền rơi lệ, anh toàn bộ đều là bởi vì cô mới như vậy.........
Tần Diệp vốn là an ủi Chung Tình, hiện tại nhìn thấy Chung Tình khóc, lập tức ngậm miệng, không biết nói cái gì nữa.
Nhìn thấy Chung Tình vẫn ở nơi đó khóc, anh lập tức la hét nói: “Ai nha, cô đừng khóc, cô đừng khóc.........”
Chung Tình mím miệng, khóc càng hung mãnh.
Người trên giường vốn ở trạng thái nửa hôn mê, như là cảm giác được, chậm rãi mở mắt, hơi hơi ho khan, một đạo ánh mắt, bắn về phía Tần Diệp.
Tần Diệp theo bản năng giải thích nói: “Này, đừng trách tôi, thật sự không thể trách tôi......... Thực không phải tôi chọc cô ấy khóc.........”
Dịch Giản hoàn toàn không có nói chuyện, chỉ là ý tứ cảnh cáo nơi đáy mắt càng nông đậm hơn, nhìn Chung Tình, hơi nâng nâng tay,“Lại đây.........”