Cô nghĩ, thật sự giống như lời chị hai, cô gả đúng người...... người cô gả cho không đơn thuần là Thiếu tướng, mà là Thiếu tướng tự tay, vì cô, từng bước từng bước, vẽ ra cho cô một bức tranh thật mỹ lệ.
"Tiểu Tình......"
Cũng không biết qua bao lâu, trong lúc bất chợt anh cúi đầu, nhẹ giọng gọi cô gái trong ngực một tiếng.
Giọng điệu này, ẩn giấu không biết bao nhiêu thâm tình, không biết bao nhiêu tình cảm
Cô nghe đến đáy lòng phát run, toàn thân mềm nhũn, cô khẽ ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt đen thâm thuý của người đàn ông ấy, gật đầu.
Anh hơi cúi đầu ghé sát vào gò má của cô, trong nháy mắt, cô cho rằng anh là muốn hôn cô, thế nhưng lúc chỉ còn cách môi cô một khoảng ngắn, anh lại dừng lại.
Anh cẩn thận ôm cô, nhìn ánh mắt của cô, mở miệng, lặng lẽ gọi.
"Tiểu Tình......"
Anh gọi cái tên này, gọi lưu loát như thế, an bình như thế, cô nghe thấy, đầu ngón tay cũng phải run lên vì xúc động.
Cô nhìn anh chăm chú, cho rằng kế tiếp anh có lời gì muốn nói, liền nhìn anh, chờ đợi.
"Tiểu Tình......"
Giọng của anh, giờ phút này có chút run rẩy, vươn tay, cẩn thận, trân ái nhéo khuôn mặt của cô, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, ấm áp, mềm mại, cô nhắm mắt, nghe thấy trong miệng của anh, còn có một tiếng: "Tiểu Tình......"
"Tiểu Tình......"
"Hả?" Chung Tình không hiểu vì sao anh vẫn lẩm bẩm gọi tên của mình, kinh ngạc hỏi ngược lại: "Sao thế?"
Anh không nói gì, chẳng qua chỉ nhìn cô.
Hồi lâu sau, mới vươn tay, ôm chặt cô vào trong ngực mình.
Anh ấn đầu cô vào trong ngực mình.
Cô chỉ cảm thấy thấy, cái ôm này của anh, đầy ý nghĩa như thế, cô không hiểu, nhưng trong mơ hồ vẫn có thể cảm nhận được, anh đang khổ sở, đang cảm động, đang cảm khái.
Cô vươn tay, ôm chặt hông của anh, lại một lần nữa mở miệng, nhẹ giọng hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Anh không nói gì.
Cô như cảm thấy có lời nghẹn nơi cổ họng.