Chung Tình suy nghĩ một chút, cuối cùng cắn môi, nói: "Anh cho rằng em muốn như vậy sao, ai bảo anh gạt em chứ!"
Lời này của cô, uất ức mười phần, hệt như thật.
Dịch Giản nghe cô mở miệng nói, tất nhiên phải buông đầu của cô ra, mắt hơi nheo lại, nhìn cô, yên lặng chờ cô tiếp tục nói.
Chung Tình như một chú chuột nhỏ, khẽ nhích đầu, nhỏ giọng nói: "Dương Đình gọi điện thoại cho em......"
Ánh mắt Dịch Giản lóe lên một cái, vẫn nhìn Chung Tình như cũ.
Qua một phút, Chung Tình tiếp tục nói: "Cô ấy nói, cô ấy đã kết hôn...... Cô ấy với anh không có quan hệ......"
Dịch Giản gật đầu một cái, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh: "Anh biết."
Cái gì?
Anh còn bình tĩnh thản nhiên như vậy sao?
Anh không có chút phản ứng nào sao?
Chung Tình nghĩ, đi khắp đất trời cũng chỉ có người đàn ông này có da mặt dày như thế!
Nhất thời, Chung Tình thầm cắn răng, tiếp tục nói: "Cô ấy nói, anh sẽ giải thích cho em!"
"Nhưng, anh không hề......"
Dịch Giản nhìn ánh mắt Chung Tình, vào giờ phút này, mắt của anh cũng có mấy phần nghiêm túc, "Em đang suy nghĩ về vấn đề này sao?"
Chung Tình không lên tiếng, không thèm liếc mắt nhìn Dịch Giản.
"Nếu, em không quan tâm, vì sao anh phải giải thích?" Dịch Giản thở dài một hơi, ít nhiều cũng mang theo vài phần mất mác, thật không ngờ Dương Đình sẽ gọi điện thoại cho cô, nếu như không đánh, anh thật sự đúng là rất muốn biết, rốt cuộc phải bao lâu, bao lâu...... Cô mới đích thân tới hỏi.
Thật ra thì...... anh đã từng muốn tự mình giải thích...... Thế nhưng anh lại cảm thấy, để cho cô tự mình đến hỏi, đáy lòng của anh sẽ có chút cảm giác vui sướng, hệt như không có biện pháp nào khác để có thể biết, nơi đáy lòng của cô, mình rốt cuộc chiếm bao nhiêu phân lượng!
Chung Tình nghe được lời như vậy, không giải thích được mà cảm thấy có chút bi thương, sự uất ức của cô, như trong nháy mắt bị đốt cháy, bộc phát hoàn toàn: "Ai nói em không quan tâm, em rất khó chịu...... em chỉ không hỏi...... em......em...... Cho rằng cô ấy, là của...... là người phụ nữ của anh...... Trong bụng là con của anh, em nhớ tới con của chúng ta......"
Thân thể Dịch Giản chợt căng thẳng, ngồi ở chỗ đó, trong đôi mắt như có sóng ngầm chuyển động, hệt như một viên ngọc sáng ngời trong đêm.