Chung Tình nhìn Dịch Giản thất thần, không nhịn được khẽ cười một cái, Dịch Giản hồi thần, nhưng vẫn nhìn Chung Tình, trước mặt nhiều người như thế, anh lại không hề che giấu cảm xúc trong mắt mình.
Chung Tình bị anh nhìn có chút ngượng, cúi đầu, vươn tay, đánh một cái vào bờ vai của anh, sau đó quấn chặt lấy cánh tay của anh, nhẹ giọng nói: "Mệt không?"
Hôm nay Chung Tình không giống thường ngày.
Dịch Giản không cần đoán cũng biết lòng của cô đang suy nghĩ gì, nhưng anhkhông vạch trần, không hỏi, im hơi lặng tiếng mặc cho cô kéo mình, tiến vào phòng khách, nhìn cô dịu dàng thay anh cởi bỏ quần áo, còn dắt tay của anh, lên lầu.
Dịch Giản thật sự có hơi mệt, tựa vào trên ghế sa lon, híp mắt, suy nghĩ tại sao trong lúc bất chợt Chung Tình lại thay đổi...... Suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được lý do, lại đột nhiên cảm thấy giày da của mình đã bị người cởi ra.
Dịch Giản đột nhiên mở mắt, lại thấy Chung Tình đang luống cuống cởi giày cho anh, chậm rãi nắm lấy chân của anh.
Dịch Giản cưng chìu cười cười, vươn tay, lấy bàn tay nhỏ bé của cô ra khỏi lòng bàn chân mình, đặt trong tay của mình mà xoa nắn, sau đó thuận thế ôm cô vào trong ngực, nhìn cô, ngẩn người...... Thật là, đáng ngạc nhiên......
Ánh đèn bên trong nhà, yên lặng chiếu lên hai người, ánh lên một tầng sáng bạc.
Chung Tình như một tiểu hồ ly, cười cười, sau đó nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, liền xấu xa tựa vào trên bả vai của anh, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người anh, cánh môi đặt lên trên cổ anh.
Hô hấp của cô phả vào trên da thịt của anh, anh hơi căng thẳng, hơi tránh đi, cô lại càng dính chặt anh hơn!
Dịch Giản không tránh thoát, chỉ có thể vươn tay, siết cô chặt hơn vào lòng mình.
Cô lại ngoan như một chú mèo, thân thể cũng càng lúc càng dán sát vào người anh.
Cô nâng mắt lên, nhìn dáng vẻ như vậy của anh, nhất thời cười giảo hoạt, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé, nhanh chóng luồng tay vào từ khe hở nút áo sơ mi giữa, chạm vào da thịt anh.
Dịch Giản theo bản năng bắt lấy tay cô, xoay đầu, nhìn cô.