Mượn chuyện này, trách Chung Tình một lần, cho nên, bày dáng vẻ trưởng bối, bắt đầu nói liên thanh: "Phụ nữ, nói chuyện phải từ tốn, đi bộ ăn cơm, cũng có dạy dỗ, Chung Tình, cô xuất thân ở nhà họ Chung, gia tộc lớn như vậy, chẳng lẽ từ nhỏ đến lớn, những chuyện này cũng không biết sao? Tại sao chuyện làm ra, lời nói ra cũng thiếu dạy dỗ như thế?"
Chung Tình thầm cắn môi, thật ra thì thứ cô sợ nhất đúng là người khác nói cô không được dạy dỗ, lúc cô còn rất nhỏ, cô là đứa trẻ không được ai chăm nom, cha không thương mẹ không yêu, hoang hoang dại dại, về sau, cô mới bắt đầu có được chút giáo dục kia.
Nhưng, từ trước tới giờ cô luôn rất cẩn thận, tối nay...... Do đại phu nhân ép, cô mới không cẩn thận nói lỡ miệng.
Cô chỉ không muốn để Hà An Viện được như ý!
Dịch Giản vươn tay, khẽ nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của Chung Tình trong lòng bàn tay của mình, nhẹ nhàng bóp hai cái, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn đại phu nhân, lạnh nhạt nói: "Đại phu nhân, đủ rồi."
"Đủ rồi sao?" Đại phu nhân cười lạnh: "Thiếu tướng, tôi là chị dâu của cô, là đương gia chủ mẫu của nhà họ Dịch này, Chung Tình nói không đúng, tôi dạy dỗ cũng không được sao? Thiếu tướng phu nhân của nhà họ Dịch này nói chuyện không biết liêm sỉ như thế, nếu truyền đi, không biết bao nhiêu người sẽ chê cười đến chết rồi. Thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, Thiếu tướng bây giờ cưng chìu cô, dùng quyền thế che miệng người, nhưng, cô đã từng làm những chuyện đáng xấu hổ, những chuyện bẩn thỉu không thể lộ ra ngoài ánh sáng chuyện kia, Thiếu tướng...... cậu cưới phụ nữ đã xuất giá, ba tháng sau, khi giỗ tổ, cô ta mới có thể trở thành người của nhà họ Dịch, hiện tại tôi chỉ dạy dỗ cô ta một chút, để cho đến lúc đó cô ta đừng ở xảy ra điều gì không may!"
Lời của đại phu nhân giấu theo đao thương ném về phía Chung Tình.
Sắc mặt Chung Tình trong nháy mắt tái nhợt vô cùng.
Chuyện đã qua...... Mang thai, tiểu thiếu gia, Thiếu tướng, một ít ngày ấy, là cơn ác mộng một đời cô không muốn hồi tưởng lại.
Hoang đường như thế, bẩn thỉu như thế.
Đối với cô mà nói, giống như một cơn ác mộng.
Mà cơn ác mộng kia, gần một nửa là vì cô bị người cho là một kẻ lẳng lơ, mà một nửa còn lại, cũng là đứa con kia.
Hốc mắt Chung Tình, vào giờ phút này, cũng đỏ lên, cô siết chặt tay, căn bản không ý thức được móng tay của mình đã găm sâu vào máu thịt trong lòng bàn tay Dịch Giản.