“Cuối cùng, này cũng không tính là một loại bệnh thần kinh, chỉ có thể nói là một loại bệnh tâm lý, mỗi người ít nhiều gì cũng có chút bệnh tâm lý, gặp phải một ít chuyện, cũng sẽ giống như cô ấy bạo phát ra. Đối với chính cô ấy mà nói, đây là một loại phát tiết tốt nhất của mình."
"Cô ấy sau này sẽ bị lại sao?" Dịch Giản hơi cau mày, chậm rãi hỏi thăm.
"Cái này khó mà nói, có lẽ cả đời sẽ không, có lẽ sẽ thường xuyên, thật ra thì theo lý thuyết, cô ấy sẽ không bị lại, nhưng là có một chút, tôi phải nhắc nhở, đó chính là, đối với người như thế, không nên ép họ, quá gấp, cô sẽ đem mình đè nén hỏng mất."
Tần Diệp quay đầu, nhìn Chung Tình trên giường ngủ say, kỳ quái lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Bất quá, mới vừa rồi các người nói chuyện, cô phải là không có chuyện gì, tại sao trong lúc bất chợt trở thành dạng như vậy? Chẳng lẽ trong đầu của cô, cất giấu chuyện gì? Vẫn đang giùng giằng, băn khoăn? Mà anh không biết?"
Dịch Giản lắc đầu một cái, anh không biết chuyện của cô quá nhiều, cô không chịu nói, anh chỉ có thể từ từ đợi, từ từ tra, đợi đến cô lộ ra, có lẽ mới biết rốt cuộc là tại sao.
Tần Diệp gật đầu một cái, rồi mới lên tiếng: "Không có gì đáng ngại, chẳng qua là thần kinh hỏng mất mà thôi…”
Dịch Giản không nói gì, liếc mắt nhìn Từ Ngang, Từ Ngang hiểu được ý tứ của Thiếu tướng, lập tức quy củ nói: "Tần tiên sinh,...... Tôi đưa ngài đi ra ngoài."
Tần Diệp rời đi, Dịch Giản lúc này mới nhìn Chung Tình trên giường, vươn tay, lướt lên ngũ quan của cô.
..................
Chung Tình bị tâm lý nặng nề, ngủ cũng không phải an ổn như vậy.
Trong đầu óc của cô, vẫn bao quanh hình ảnh nặng nề.
Có mẹ cô tự sát, có Dịch Giản đối với cô thật tốt, còn có lúc Lỗi Lạc cùng chị hai đám cưới, Lỗi Lạc cùng chị hai thề son sắt, còn có hiện tại chị hai cùng Lỗi Lạc thật hạnh phúc.