Hắn từ bên trong túi áo móc ra một phong thư đưa cho cô.
Chung Tình vốn cho rằng hắn đang không vui, nhưng khi nhìn thấy hắn đưa đồ cho mình, có hơi sững sờ, hồi lâu, mới đưa tay ra nhận lấy.
Hốc mắt của cô trong giây phút đó, thật ra có chút chua xót.
Cô cũng không cười nổi nữa, cúi đầu, muốn hỏi cái gì, thế nhưng lại cảm thấy yết hầu khô khốc, không lên tiếng được, cuối cùng vẫn cẩn thận từng li từng tí mở phong thư ra, bên trong chỉ có một tờ giấy, sau khi đọc xong, trái tim của cô bỗng nhiên co rút lại.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Dịch Giản, nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Thiên ngôn vạn ngữ, đều không ngăn được đáy lòng đang hổn loạn của cô.
Giấy bán thân......... Lúc nhà họ Chung bị diệt, lúc cô bị bán đi, cô buộc phải kí giấy bán thân.
Vào lúc ấy, cô cảm giác rằng cả đời này sẽ không còn bất kì sự tự do nào, thiên kim đại tiểu thư, rơi vào kết cục bị người buôn kẻ bán.
Thế nhưng, tờ giấy này lại xuất hiện ở trước mắt cô.
Là hắn......... mua được sao?
Môi của cô run cầm cập, trước sau vẫn không nói ra được một chữ, cuối cùng mới nhẹ nhàng lấy tay mở tờ giấy bán thân kia ra, nhưng lại vô tình làm rơi tờ giấy xuống đất.
"Thiếu......... Thiếu Tướng......... Chúng ta......... không thể kết hôn............"
Cô không thể lừa gạt hắn được nữa.
Còn chưa bắt đầu, đã không có cách nào tiến hành.
Ánh mắt Dịch Giản trong lúc đó trở nên khá nghiêm túc, nhìn vào mắt của cô, giống như có vô vàng lời nói muốn nói cho cô biết, bao gồm cả cảm xúc thương tâm và đau đớn mà hắn đã ẩn giấu đi, cuối cùng, hắn chỉ mím môi, nói: "Em không được nuốt lời."
Thật sao?
Không được nuốt lời sao?
Cô chưa bao giờ hối hận!
Điều cô sợ nhất chính là......... Tương lai hắn sẽ hối hận!
Dịch Giản nhẹ nhàng cúi người xuống, nhặt tờ giấy bán thân lên, để vào trong lòng bàn tay cô, nắm lấy tay của cô, xé giấy bán thân thành hai nửa, rồi lại thành bốn nửa, một lúc sau, dưới sự khống chế của hắn, lại lặp lại động tác như thế, cuối cùng tờ giấy bán thân đã bị xé thành nhiều mảnh, rồi hắn lại cầm tay của cô, đưa về phía cửa sổ, ném xuống.
Lưu loát, giống như ném tuyết.
Cô đứng ở trước cửa sổ, gió thổi qua người, đầu ngón tay có chút mát lạnh, cô giống như đang nằm mơ, chậm chạp rụt ngón tay trở về.